Hôm nay, Trương Minh Viễn hẹn tôi ra gặp mặt, đây là lần đầu tiên ậu ấy hẹn tôi ra gặp mặt từ khi tôi trở về. Lúc tôi tới cậu ấy có vẻ như đã ngồi đợi rất lâu, ngồi hơi cúi đầu phía trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn thấy tôi, Trương Minh Viễn mỉm cười, đem cà phê đẩy về phía tôi, “Cậu đã đến rồi.”
Sắc mặt cậu ấy có chút khác thường, “Thanh Ly, cậu còn nhớ rõ trước kia, chúng ta thường ra ngoài uống rượu hay không?”
Tôi nói, “Còn nhớ”. Trong đầu rất nhanh đã bị những chuyện cũ chiếm lấy.
Khi đó ở kí túc trường cấp ba, không có giấy phép xin nghỉ thì không thể ra khỏi cổng trường, chúng tôi thường xuyên lén trèo tường ra vào nửa đêm, kêu năm mươi xiên thịt dê ở quán ăn vặt đầu phố, thêm năm mươi xiên thịt bò, mấy chai bia, bốn người cùng nhau trêu đùa cười nói, không kiêng nể gì mà vẽ nên chuyện tương lai.
“Thanh Ly…” Trương Minh Viễn nhìn tôi muốn nói lại thôi, “Tôi… “
Đoạn ký ức thời thanh xuân kia quá sâu đậm, thế nên tôi đắm chìm trong đoạn ký ức ấy một lúc lâu cũng không có hoàn hồn lại, tất nhiên cũng chẳng nhìn đến nét mặt kì lạ của Trương Minh Viễn.
Sau đó tôi cũng biết được, giây phút này thôi bỏ lỡ cái gì, cũng đã hối tiếc không kịp nữa.
Rất lâu sau, cuối cùng tôi cũng nhìn lại vế phía Trương Minh Viễn, cậu ấy nhanh chóng quay mặt đi. Tôi nhìn thấy trong mắt cậu ấy lóe qua chút chần chừ.
“Làm sao vậy?” Tôi nhíu mày hỏi lại.
Trương Minh Viễn lắc đầu, “Không có gì, chỉ là cảm khái một chút.”
Tôi cũng không hỏi lại nữa.
Lúc trở về, Trương Minh Viễn lái xe đưa tôi, tôi chưa bao giờ có tật xấu say xe, nhưng khi trên xe cậu ấy lại nao nao đến rối tinh rối mù. Cuối cùng nhịn không được kêu cậu dừng xe, ghé vào bồn hoa ven đường nôn.
“Oẹ… “ Tôi nên hết một chút đồ còn sót lại trong dạ dày, vấn tiếp tục nôn khan.
Trương Minh Viễn mua một chai nước, vừa giúp tôi điều hòa nhịp thở vừa đưa nước để tôi uống, “Làm sao vậy, ăn cái gì đau bụng hay sao?”
Tôi lắc đầu, suy yếu xoay người dựa vào bồn hoa ngồi xuống, “Tôi cũng không biết.”
Trương Minh Viễn lo lắng sờ đầu tôi, trầm ngâm một lúc, “Có chút nóng… “
Lại đặt tay nắm lấy cổ tay tôi xem xét, “Có thể là cậu bị cảm, chính mình không chú ý… “
Tiếng của cậu ấy bỗng nhiên dừng lại, trừng to mắt nhìn tôi.
Tôi có chút khó hiểu, “Sao vậy?”
Trương Minh Viễn mất một lúc sau vẫn chưa nói được thành lời, chỉ trừng mắt nhìn tôi, rất lâu sau mới hỏi, “Cậu, cậu mang thai bản thân cậu có biết không?”
“Bịch” một tiếng, chai nước trong tay tôi rơi trên mặt đất, dòng nước chảy ra lan đến chân tôi.
Tôi ngây ngốc nhìn Trương Minh Viễn, sau một lúc mới tìm thấy giọng nói của mình, “Cậu nói cái gì?” Giọng nói gian nan.
Trương Minh Viễn đỡ bả vai tôi lên trên xe, nói, “Hai tháng, đứa nhỏ vẫn còn rất yếu ớt, cậu không thể để bị cảm lạnh.”
Tay chân tôi cứng đờ, suy nghĩ cũng bay đi thật xa, tùy ý để cho cậu ấy di chuyển.
“Cậu không biết, Cố Phạn Hi chắc chắn cũng không biết?” Trương Minh Viễn đóng cửa lại, chậm rãi khởi động xe, một bên hỏi tôi.
Tôi gật đầu, giây tiếp theo nắm lấy ống tay áo cậu ấy, nhìn cậu ấy khẩn cầu, “Đồng ý với tôi, không cần nói cho anh ấy, cầu xin cậu!”
Trương Minh Viễn nhìn chằm chằm tôi, “Cậu sợ cậu ấy phá đứa bé?”
Tôi cúi đầu, xoa bụng nhỏ của chính mình. Tôi không sợ Cố Phạn Hi ép tôi phá đi đứa bé, tôi sợ anh bắt tôi giữ lại đứa bé này.
Đối với tôi, Cố Phạn Hi chỉ còn lại nỗi hận thấu xương. Tôi không dám tưởng tượng nếu giữ lại đứa bé này, sẽ gặp phải những biến cố gì!
Mà tôi với anh cũng tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp an ổn.
Tôi không nghĩ sẽ giữ lại đứa bé này.
Tôi kinh ngạc với suy nghĩ và sự nhẫn tâm lúc này của bản thân.
“Cậu đồng ý với tôi, đừng nói cho anh ấy.” Tôi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống.