Tôi Yêu Anh, Anh Nhớ Nhung Cô Ấy

Chương 6: Không chết được, thì không thành vấn đề

Anh lấy di động ở đầu giường bắt đầu gọi điện thoại, sau khi bấm xong dãy số, tôi nhìn thấy tay anh có chút run rẩy.

Điện thoại được kết nối, giọng nói của anh sắc bẹn mà nhanh gọn, “Trương Minh Viễn, cậu đến đây cho tôi! Bây giờ, lập tức đến đây!” Câu tiếp theo đã trở thành gào lên, “Cái căn nhà ở vùng ngoại thành!”

Tắt điện thoại, Cố Phạn Hi cứng đờ nhìn chằm chằm miệng vết thương trên trán tôi, bàn tay phải của anh nắm chặt, khớp xương nổi lên trên làn da trắng bệch, gân xanh cũng đều lộ ra.

Trương Minh Viễn là người anh em quan hệ vô cùng tốt với Cố Phạn Hi từ thời cấp ba, khi đó mỗi ngày tôi đều dính lấy Cố Phạn Hi, đối với Trương Minh Viễn cũng coi như qune thuộc.  Trước khi về Hương Thành tôi cũng từng nghĩ đến sẽ gặp lại, lại không nghĩ tới sẽ gặp nhau trong tình huống chật vật như hiện tại.

Cố Phạn Hi kéo tủ quần áo ra, tùy tay cầm chiếc váy ngủ mặc lên cho tôi. Váy ngủ làm bằng tơ tằm, cổ áo rất lớn, dường như đem đầu vai tôi đều lộ ra. Phía trên da thịt trần trụi, vết bầm tím rõ ràng.

Lúc Trương Minh Viễn đến, tôi đã đau đến chết lặng, miệng vết thương trên trán vẫn ồ ạt chảy máu. Ngăn thế nào cũng không ngăn được. Đầu óc choáng váng, suy nghĩ chút gì đó để giảm sự chú ý, nhưng lại không có cách nào.

Nhìn thấy tôi, Trương Minh Viễn hơi sửng sốt, giây tiếp theo, đã bị Cố Phạn Hi thô lỗ đẩy đến trước mặt tôi, “Cậu mẹ nó nhanh lên!”

Ánh mắt Trương Minh Viễn dừng ở đầu vai tôi, mày nhăn lại, khóe mắt đảo qua chăn gối lộn xộn, môi giật giật lại không nói gì.

“Não chấn động nhỏ, hơn nữa chảy máu quá nhiều”, Trương Minh Viễn giúp tôi băng bó xong miệng vết thương, xoay người nhìn Cố Phạn Hi, “Có khả năng phải dưỡng thương một thời gian.”

Cố Phận Hi giọng điệu khinh thường, hỏi, “Chết được không?”

Trương Minh Viễn sửng sốt, “Đương nhiên sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không thể thiếu cảnh giác… “

“Không chết được”, Cố Phạn Hi đánh gãy hắn mà nói, quay đầu lại nhìn tôi, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, “Thì không thành vấn đề.”

Trái tim tôi bỗng nhiên co lại, đôi tay dùng sức nắm chặt, móng tay ghim thật sâu vào da thịt, rỉ ra một hai giọt chất lỏng dính nhơm nhớp. Nhưng tôi đến cuối cùng cái gì cũng chưa nói, chỉ cúi đầu trầm mặc.

Trương Minh Viễn đi rồi, không đến một lúc sau Cố Phạn Hi cũng rời đi. Từ lúc đó anh rời đi trở về sau, cũng không có đến qua căn nhà này nữa.

Một tháng sau, miệng vết thương trên trán tôi rốt cuộc cũng tróc vảy, một phần da thịt màu trắng non với màu sắc da thịt xung quanh trở nên thật đối lập.

Chung quy là để lại sẹo.

Hôm nay, Trần Tố đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi đứng ở cửa, hơn nửa ngày cũng không hoàn hồn.

Cho đến khi Trần Tố cười đẩy bả vai tôi, “Thế nào đây, đều tới tận cửa rồi còn không mời vào ngồi ư?”

Tôi bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng nghiêng người nhường ra một khoảng trống, “Mời vào.”

Đối với Trần Tố, tôi vẫn có một loại chán ghét không thể gọi tên, có lẽ vì lý do năm cấp ba khi đó cô ấy thích Cố Phạn Hi, tôi cũng không muốn tiếp xúc nhiều cùng cô ấy.

Trong phòng khách, Trần Tố đem một tấm thiệp mời đẩy đến trước mặt tôi, mỉm cười ngọt ngào, “Chị Thanh Ly, buổi tối ngày mai em có tham gia một buổi gặp mặt, buổi gặp mặt này yêu cầu có bạn cùng tham gia, nhưng mà… Anh Phạn Hi bận quá, cho nên hi vọng chị có thể cùng em đi.”

Tôi cự tuyệt theo bản năng, “Xin lỗi, tôi… “

Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, miệng Trần Tố đã mím môi, nước mặt lã chã chực trào ra, “Chị Thanh Ly, chị còn đang trách em đoạt đi anh Phạn Hi hay sao?”

Tôi vội vàng lắc đầu, “Đương nhiên không… “

“Vậy thì chính là chị đồng ý đi cùng em rồi?” Khổ sở trên mặt Trần Tố lập tức biế mất, cười như một đứa trẻ, “Thật tốt quá, chị Thanh Ly, ngày mai em ở bên ngoài khách sạn đợi chị.”              

Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.