(Tokyo Revengers) Kẹo Bông Hương Bạc Hà

Chương 4

-Tao từng gặp qua thằng nào như mày sao?-Angry

Đôi mắt Rindou lặp tức sa sầm đi vài phần, đưa bàn tay còn lại chạm vào khuôn mặt mềm mại  của Angry, cậu cố sức vùng vẫy nhưng vẫn không sao thoát được vòng tay của Rindou.

-Một tuần trước, anh tôi vừa ngủ cùng với một người khi đánh thuốc mê nó, trùng hợp thay...nó lại là thằng anh Nahoya nhà em!-Rindou

-Khốn nạn!!-Angry

-Rindou bật cười lạnh lẽo, nhìn vào đôi mắt to tròn của Angry.

-Ừ, tôi cũng thấy vậy!-Rindou

-Mẹ kiếp, thả tao ra, tao sẽ xiên mày!!!-Angry

-Anh của tôi thật là thô lỗ nhỉ, thôi thì phận làm em trai nên tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm!-Rindou

Angry cau mài nhìn nụ cười không mấy thiện ý của người đối diện, cánh môi mấp máy.

-Mày...mày muốn đền thế nào?-Angry

-Tôi cho em đè lại...coi như huề nhau!-Rindou

-Đựu móaaaaaa!!!!-Angry

-Chủ quán cho hai tô mì!-NVP

Rindou bật cười nhìn biểu tình phẫn uất như sắp khóc của Angry mà lấy làm vui vẻ, hắn nhếch môi từ tốn áp sát mặt về phía cậu.

-Có người gọi mì kìa....sao em không trả lời?-Rindou

-Đợi chút có liền!!-Angry

Không khí trong bếp bị lò đốt làm cho nóng bừng, tấm áo thun đen của Angry ướt đẫm mồ hôi bết vào phần da thịt mềm mại, Rindou đảo mắt nhìn xuống mà không giấu nổi cảm xúc.

-Thật là....em muốn quyến rũ tôi?-Rindou

-Không có...đê tiện!!!-Angry

-Chủ quán...sao lâu quá vậy?-NVP

-Đợi chút..ưmmmmm!!!-Angry

Cánh môi mềm bị hắn chặn lấy, Angry vội quay đầu né tránh nhưng lại bị bàn tay kia xiết chặc vào sau gáy mà ghì lại. Angry càng lúc vùng vẫy càng dữ dội, Rindou khẽ cau mài cắn nhẹ vào môi cậu.

-Ngoan ngoãn đi, em muốn người bên ngoài biết chúng ta làm gì ở trong đây sao?-Rindou

-Anh..ưmmmm!!!-Angry

Tại nhà vệ sinh nam, Smiley đã cởi bỏ tấm áo bị ướt vắt sang một bên, nhưng quay lại thì chẳng thấy cái áo mới đâu nữa. Lây hoay một lúc, cậu quyết định mở cửa bước ra bên ngoài với nửa thân trên trần trụi, dẫu sau cũng là con trai, nếu người ta có nhìn thấy thì chắc cũng chẳng để tâm. Smiley bâ giờ vẫn đang nghĩ rằng cái áo bị rơi ở bên ngoài rồi.

Nhưng vừa bước ra, cậu lại nhìn thấy cái áo nằm trên tay một thằng đàn ông điển trai khác, gã đứng trước gương, ngang nhiên dùng cái áo của cậu lao miệng. Smiley lặp tức nổi khùng mà hùng hỗ đi lại.

-Nè, có bệnh sao...trả cái áo đây!-Smiley

Ran quay đầu làm ra vẻ ngơ ngác.

-Là của cậu sao, xin lỗi tôi không để ý!-Ran

Nhìn thấy thái độ dửng dưng của tên trước mặt, Smiley cũng biết gã vốn dĩ là muốn kiếm chuyện với mình.

-Không ai dại mày lấy khăn giấy lao miệng à...bẩn hết rồi!-Smiley

Cậu luyến tiết cầm lấy cái áo của mình, vừa vũ vừa khinh bỉ.

-Bẩn rồi thì thôi đừng mặt nữa!-Ran

-Không cần mày quản!-Smiley

Smiley còn khinh bỉ đến cái mức ném thẳng cái áo vào bồn rửa tay mà tự mình giặt lại. Ran nhếch môi nhìn con mồi trước mặt mà từ từ lại gần, Smiley ngẫn đầu nhìn vào cái gương trước mặt thì thấy tên ôn thần ấy đã đứng sát ở phía sau. 

-Mày muốn gì?-Smiley

-À....cái đồng hồ, tôi muốn lấy nó thôi!-Ran

Hắn không tránh cậu mà trực tiếp ở phía sau lưng cậu chòm tới, khuôn ngực rắn chắc ép sát vào tấm lưng trần, Smiley cau mài nhìn bàn tay cố ý với không tới cái đồng hồ, bỗng một bàn tay khác chợt nâng cầm cậu lên nhìn thẳng vào chiếc gương.

-Nhìn xem....có phải là rất giống không?-Ran

-Giống? giống cái gì?-Smiley

-Giống cái hôm mà tôi thao em đến sắp chết trên giường ấy!-Ran

-Mày....CON MẸ NÓ!!!!-Smiley