(Tokyo Revengers) Kẹo Bông Hương Bạc Hà

Chương 47

Omiru hung hân đá tay Angry ra, ánh mắt tức thì chuyển thành tức giận. Với sự ích kỉ của mình, Omiru dù biết Angry mới là người thực sự xứng đáng với những gì mà gã đang chiếm đoạt được, nhưng sau cùng vẫn là không muốn trả nó lại cho Angry. Nếu để Rindou hay Smiley gặp lại Angry, gã nhất định sẽ bị tống cổ ra ngoài, có khi còn bị giết chết, gã không muốn.

-Sao mày lại trở về hả?-Omiru

Omiru lại tức giật đạp vào khuôn mặt đáng thương của Angry, bàn tay không chút do dự rút súng ra. Nhưng ngay lúc đó, Smiley và Ran lái xe trở về, thấy đèn xe rọi về phía mình, Omiru có chút hoản loạn, vọi đứng chắn tầm nhìn rồi lôi Angry ném vào trong xe trước khi chiếc xe của Ran và Smiley đến gần. 

-Angry?-Smiley

-Anh hai! anh về rồi ạ?-Angry

Smiley bước xuống xe đi về phía Omiru, gã liền nhanh tay đóng cửa xe lại, khuôn mặt sảo trá lặp tức trở nên ngây thơ. 

-Vừa rồi anh nhìn thấy em lôi cái gì đó, làm sao vậy?-Smiley

-Dạ...-Angry 

Gã lộ ra chút bối rối, nhưng rồi cũng rất nhanh trí đáp.

-Là thùng đồ không dùng nữa, em mang đến quỷ từ thiện!-Angry

-Em vừa khỏe lại, đừng mang làm nặng!-Smiley

-Vâng!-Omiru

-Giang hồ làm từ thiện?  đừng có để lộ danh tính của nhà Haitani ra đó!-Ran

-Vâng ạ!-Omiru

Ran nói xòng thì khoác eo Smiley kéo vào trong, hắn vừa đưa Smiley đi tiêm thuốc, nên không muốn cậu đứng lâu. Hai người vừa đi, gã ở bên ngoài liền thở phào nhẹ nhõm, cũng may vì gần đây muốn Rindou cho thêm tiền tiêu xài nên Omiru đã nói dối là mình có tham gia từ thiện, thật không ngờ bây giờ lại cứu gã thoát nạn một lần. 

Nhìn vào bên trong xe, đôi mắt gã thâm hiểm trầm xuống, mở cửa xe bước vào, lái xe đi ra khỏi thử đô. Chiếc xe dừng lại tại một nhà kho bỏ hoang, gã vừa định bước xuống lôi cậu đi xử lí thì điện thoại lại gọi đến.

-Rindou?-Omiru

-Bật cam lên, anh có cái này cho em xem!-Rindou

Omiru nghiến răng nhìn Angry, lòng tự hỏi sao cậu lại cao số tới như vậy.

-Em bật cam rồi, là gì vậy?-Omiru

Rindou ở đầu dây bên kia giơ lên sợ dây chuyền.

-Anh vừa mua được nó, có thích không?-Rindou

Đôi mắt Omiru sáng rỡ nhìn vào viên kim cương to trên mặt dây chuyền.

-Em thích lắm!-Omiru

-Angry...em đang ở đâu vậy, sao xung quanh toàn cây cối?-Rindou

-Dạ...em....-Omiru

Gã còn chưa kịp nói xong thì Rindou đã nhìn vào định vị trên điện thoại.

-Angry, em ra ngoại ô làm gì, bị lạc rồi sao?-Rindou

Omiru chỉ có thể giả vờ gật đầu, trung tâm từ thiện ở thành phố, gã hoàn toàn không có lí do nào để lái xe ra đây cả, ngoại trừ giống như Rindou nói.

-Em...không rành đường nên....-Omiru

-Sao lại không gọi người chở em đi, ở yên đó, anh đang ở gần chổ của em, anh đến ngay!-Rindou

-Vâng!-Omiru

Chiếc điện thoại vừa tắt, Omiru đã ngay lặp tức mở cửa xe lôi Angry vào bên trong căn nhà hoang để khử cậu. Angry vừa lơ ngơ mở mắt không biết chuyện gì đã bị lôi sềnh sệch vào trong.

-Bỏ ra!-Angry

-Má nó, sao lại tỉnh vào lúc này!-Omiru

"Bốp!!"

-Aaaa!-Angry

Gã co chân đạp vào bụng cậu một cái rõ mạnh, Angry đang yếu sức nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy chống trả, vừa nhìn đến khuôn mặt người hại mình, cậu đã hoang mang đến ngỡ ngàng.

-Chuyện...chuyện gì vậy chứ?-Angry

-Mày chết đi!!!-Omiru

"Đoàng!!"