(Tokyo Revengers) Kẹo Bông Hương Bạc Hà

Chương 9

Smiley quay trở về căn phòng của mình nấp đi một lúc, đợi đến khi thời cơ thích hợp mới lẻn sang phòng của Angry.

Chiếc điện thọi được Ran cầm lên ấn nút nghe, sắc mặt hắn tức thì đanh lại, vọi vã rời ghế bỏ đi.

-Haitani....làm sao vậy nhỉ?-Kokonoi

Một lúc sau, Smiley thằng công lẻn sang phòng của Angry bằng đường cửa sổ, nhưng nhảy vào bên trong rồi thì lại chẳng có ai. 

-Angry!-Smiley

Cậu cuống cuồn đi khắp nơi tìm em trai nhưng lại không thấy tăm hơi ở đâu cả. Xui thay, lúc này đây Haitani Ran hắn đã về đến. Nhìn thấy mái đầu hồng đào chạy lon ton trong phòng Angry mà gân trán nổi cọm, hắn nghiến răng nhìn vào camera rồi cầm lấy khẩu súng bước lên tầng trên.

-Có phải tôi đã nuông chìu em quá rồi không?-Ran

-Cả kho hàng cũng dám đốt?-Ran

-Em nghĩ tôi nên lóc da hai moi tim em ra đây?-Ran

Cả cơ thể Smiley cứ đờ, một lúc sau mới run rẫy quay đầu nhìn bộ đàm đang phát ra tiếng ở phía sau.

-Sao...sao hắn biết mình ở đây?-Smiley

-Cách mười bước chân nữa...Smiley...trốn đi để anh tìm nào?-Ran

-MỘT....Hai....Ba.....haha..bốn....-Ran

-Chết tiệt!!-Smiley

Smiley quay đầu chạy đi nhưng ngay lặp tức cánh cửa bật mở.

"Đoàng!!"

Thân thể bất giác ngã xuống, một đôi giày âu dừng lại trước mặt Smiley, hắn ngồi xuống, thật điềm đạm nâng cầm cậu lên.

-Nghĩ rằng tôi sẽ thực sự đếm tới mười sao...thật ngây thơ!-Ran

-Mày....-Smiley

-Bàn tay nào cạy cửa bỏ trốn nhỉ?-Ran

"Đoàng!!!"

-AAAA-Smiley

Hắn sắp cả hai bàn tay cậu vào nhau kề sát họng súng mà bóp cò, máu lặp tức laong ra tại chỗ đạn bắn. Smiley cố gắn vùng vẫy trong đau đớn, khuôn mặt trắng bệch ướt đẫm mồ hôi lạnh. 

-Em đốt kho hàng của Phạm Thiên, hậu quả sẽ không dừng lại ở đây đâu!-Ran

Hắn đứng dậy xách cổ áo của Smiley lôi ra bên ngoài.

-Bỏ raaaa!!!-Smiley

-Lần này cả thằng em bé nhỏ của em cũng sẽ cùng chung số phận!-Ran

-Cái gì?-Smiley

-Hối hận rồi sao? là do em tự chuốc lấy thôi!-Ran

"Bốp"

-Ưmmm-Angry

Cậu vừa lơ ngơ mở mắt thì khuôn mjatw đã bị bồi cho một đấm đến choáng váng cả mặt mài. Thân thể từ đầu đến chân đều đau đớn không thể tả nổi. 

-Lão đại nên xử lý nó thế nào đây?-Sanzu

Angry ngẫ đầu, khuôn mặt vạn phần kinh hãi.

-Mi...Mikey?-Angry

Đối diện với Angry, Mikey ngồi trên ngai vàng của mình tay ôm lấy Smiley đã không thể cựa quậy nổi nữa. 

-Giao nó cho ngươi!-Mikey

-Không được!!!-Rindou

-Hửm?-Mikey

Rindou bỗng chóc im bặt trước ánh mắt của Mikey, hắn không thể chống lại vua được, nhưng Angry vốn là của một mình hắn.

-Vậy thì cả ngươi cũng tham gia đi Rindou!-Mikey

Mikey đứng dậy bế Smiley đi, gã vốn chẳng quan tâm tới chuyện khác nữa, hiện tại có Smiley bầu bạn cùng gã là được. 

-Mikey...cậu định làm gì anh ấy!!!-Angry

-Làm gì?,......để tao nói cho mày biết Angry,đội trưởng tứ phiên đội của Touman, tao vừa nhìn thì đã muốn đè nó trên giường, chẳng qua là quá nhiều việc cần giải quyết nên quên nó đến hôm nay thôi!-Mikey

-Mikey...cậu nói gì vậy, sao cậu lại có thể nói ra mấy lời như vậy?-Angry

-Không tin sao?-Mikey

Mikey ở trước mặt Angry không chút do dự hôn lên môi Smiley còn mạnh bạo cắn mút đến mức khiến hai cánh môi ấy sưng đỏ mới dừng.

-Phần tiếp theo mày còn muốn coi không, tao nghĩ mày sẽ không chịu được đâu!-Mikey

Angry như từ trên trời rơi xuống, hoang mang ngỡ ngàng nhìn con người trước mặt, cậu không dám chắc đây có còn là Mikey mà cậu quen biết hay không. 

-Bỏ anh ấy ra!!!-Angry