[Tokyo Revengers] Làm Việc Ở Phạm Thiên Cũng Nhàn

Chương 4: Một buổi tối linh đình

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Takeomi và Kakuchou dắt theo một đám đàn em để giải quyết chuyện mâu thuẫn địa bàn với một băng nhóm mới nổi khác.

Dám tấn công người của Phạm Thiên, xem ra bọn nó vẫn chưa biết trời cao đất dày là gì.

Tại tầng 40 của một tòa nhà cao ốc. Đó là nơi tọa lạc của một quán bar mở nhạc xập xình.

Takeomi và Kakuchou đạp cửa bước vào.

Đúng vậy, kẻ gây hấn đang ở chỗ này. Đó là một thằng nhóc còn khá trẻ, bị chột một mắt.

Nó đang đu đưa cùng với mấy em gái ăn mặt thiếu vải trên sàn nhảy nhìn thấy đám người của Phạm Thiên bước vào liền nhếch mép một cái.

"Mấy cưng đợi tí nhé. Anh có chút chuyện cần giải quyết."

Mấy cô gái bĩu môi ỏng ẹo vài cái rồi tạm thời để nó rời đi.

Thằng nhóc không biết trời cao đất dày ấy tên là Yamamura. Sở dĩ nó ngông nghênh như vậy là vì phía sau còn có anh trai chống lưng.

Yamamura vỗ tay mấy cái, đám đàn em đang chơi đùa liền tập hợp lại.

Tiếng lên nòng súng răng rắc. Mấy người đến đây vui chơi đều sợ xanh cả mặt mày, tìm một góc mà nấp vào.

"Ô hô, xem ai đến này. Anh cả của Phạm Thiên và một thằng mặt sẹo sao?"_Yamaguchi cất giọng ngả ngớn.

Takeomi rít điếu thuốc, điềm tĩnh nói.

"Thằng nhóc miệng còn hôi sữa như mày mà dám động vào Phạm Thiên à? Về gọi anh hai ra đây, tao không đánh nhau với trẻ con đâu."

"Mẹ nó! Ông chú đây nói ai là trẻ con vậy hả?"_Nó gắt lên, "hàng nóng" trên tay chĩa thẳng về phía Takeomi.

"Nói mày chứ nói ai."_Kakuchou góp vào một câu, nét mặt lạnh tanh không chút sắc thái biểu cảm nào.

Rất nhanh, đúng vậy rất nhanh sau đó cánh tay cầm súng của nó đã bị Takeomi bẻ gãy.

"Hôm nay ông chú đây sẽ phá lệ một bữa. Trẻ hư thì cần phải được dạy dỗ."_Hắn cười cười đoạt lấy khẩu súng của Yamamura.

Đám đàn em phía sau thấy em trai đại ca bị tấn công cũng liền bắt đầu nổ súng.

Đám này xem ra cũng kinh phết. Thông thường thì bọn tiểu tốt không phải ai cũng có súng như đám này đâu.

Nhưng mà Phạm Thiên là gì chứ? Là một băng nhóm tội phạm khét tiếng thì làm sao có thể để mấy bọn nhãi nhép này nắm thế thượng phong được.

Ưu thế đang nghiêng về phía của Takeomi và Kakuchou bởi vì họ tóm được tên Yamamura vô dụng làm con tin.

"Bắn tiếp đi rồi bọn bây sẽ thấy não thằng chó này văng ra ngoài."

Nó bị Takeomi chĩa súng vào thái dương thì rén hẳn. Đứng im bất động chẳng dám phản kháng.

"B-Bỏ súng xuống! Tao bảo bỏ súng xuống không nghe hả?"_Yamamura quát đám đàn em.

Bọn nó toan định làm theo lệnh thì cánh cửa quán bar lần nữa mở tung ra.

Người bước vào có gương mặt khá giống với Yamamura. Không, đẹp trai và chững chạc hơn nhiều.

"Ồ! Xem ra chỗ làm ăn của tao đang có chuyện hay ho xảy ra này."_Tên bước vào không ai khác chính là anh trai của Yamamura - Yamagida.

Hắn là thủ lĩnh của băng đảng tội phạm mới nổi dạo gần đây - Hắc Xích.

"Bắn đi, thằng vô dụng ấy tao không cần nữa."_Yamagida nở nụ cười vô hại điềm đạm đi đến ngồi xuống chiếc ghế sofa đỏ ngay chính giữa hai băng đảng đang ẩu đả.

Không khí tự nhiên trở nên căng thẳng đến lạ.

Đúng là tên lãnh đạo có phong thái rất khác đám tép riu kia.

"Nó là em trai mày đó. Thật sự là không quan tâm sao?"_Takeomi tò mò.

"Không. Nó động đến bọn bây chứ không phải tao. Cứ mang theo nó rồi xéo khỏi đây đi"_Vẫn là nụ cười vô hại, hắn đáp rất nhanh chóng.

Takeomi cảnh giác nhìn Yamagida. Tên này rất kì lạ.

"Xong việc rồi. Đi thôi."_Kakuchou nói.

Mục đích ban đầu đến đây là để bắt tên Yamamura về giải quyết. Giờ xong việc rồi thì cũng không nên nán lại đây quá lâu.

Phạm Thiên rời đi.

Tưởng rằng mọi chuyện sẽ như vậy mà kết thúc sao?

Dưới hầm đỗ xe. Một đám người đã đứng mai phục sẵn từ trước.

Theo lệnh của Yamagida, cứ hễ thấy ai bước vào là xả súng ngay.

Đoàng!

Phát đạn canh rất chuẩn để bắn vào tim của người đang đi đầu. Chính là Takeomi.

Trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Takeomi ngã khụy xuống.

Kakuchou có một cái đầu lạnh. Hắn biết đám đó là người của ai.

Lại là một cuộc đọ súng nữa nhưng lần này căng thẳng hơn nhiều. Đám này khác với mấy đứa ở trên quán bar.

Kakuchou vác theo Takeomi đến chỗ con Mercides đen của mình.

Vượt qua làn đạn chạy khỏi hầm đỗ xe.

Lực lượng mà Kakuchou đem theo không đủ để đối phó với đám này. Tốt nhất là nên tạm thời rút lui.

Và hơn hết, Takeomi đang chảy rất nhiều máu.

Trước lúc rời đi Kakuchou đã kịp bắn vài phát đạn kết liễu tên Yamamura và kẻ đã bắn Takeomi.

....

Kế hoạch ngày hôm nay của Asura quá là hoàn hảo.

Cô đã làm hết những việc từ dọn dẹp lại nhà cửa cho đến mua sắm quần áo.

Nếu hỏi tiền ở đâu mà dư dả thế thì cô xin trả lời rằng là tiền lương mà Phạm Thiên phát cho nha.

Lương bổng hậu hĩnh lắm.

Kế hoạch buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều đều làm xong hết rồi. Giờ chỉ còn buổi tối nữa thôi.

Asura định sẽ đi tắm sau đó đắp mặt nạ, thưởng thức li sữa nóng trong lúc đang nằm trên sofa nhàn nhã xem phim.

Mở cửa phòng tắm bước ra, trên người là bộ pijama con heo màu hồng mà cô rất thích mặc.

Đắp chiếc mặt nạ mát lạnh lên da. Cảm giác đúng thật là sảng khoái.

Cốc cốc!

Tiếng ai đó gõ cửa nhà cô. Cũng đã mười một giờ bốn mươi phút rồi. Ai lại đến vào giờ này vậy chứ? Asura quyết định mặt kệ mà tiếp tục chọn phim để xem.

Rầm rầm! Giờ không còn là gõ cửa nữa mà người bên ngoài chuyển sang đập cửa.

Má nó chứ! Làm gì thì làm đừng có mà phá hỏng một ngày hoàn hảo của cô.

Asura lười nhác lê cái thân đến chỗ cửa ra vào.

"Muốn chết hả? Biết mấy giờ rồi không?"_Cô vẫn giữ nguyên si cái mặt nạ trên mặt, gỡ ra thì uổng lắm mới có năm phút trôi qua thôi mà.

Người bên ngoài là Sanzu, hắn không nói gì mà trực tiếp vác cô lên.

Asura lần này hiểu ý liền tặng cho tên đầu hồng chết tiệt một cú đấm vào bụng.

"Mẹ mày! Kêu tao cứu người để mày hành hạ nữa hay gì?"_Cô cất giọng cộc cằn.

Sanzu ôm bụng, nhỏ này đánh đau vãi!

"Đéo phải! Mẹ kiếp! Takeomi bị trúng đạn rồi."_Hắn giải thích một cách nhanh gọn nhất có thể.

"Gì cơ?"_Lúc này Asura mới trố mắt kinh ngạc.

"Nhanh lên!"_Sanzu hối thúc mở cửa xe.

Cô cũng mau chóng định thần rồi bước vào.

"Ông chú này phải ráng gắn gượng đó biết chưa hả?"_Trong lòng Asura thầm cầu mong.

Rất nhanh Sanzu đã đưa cô đến trước phòng phẫu thuật.

Asura khử trùng cơ thể, khoác lên bộ đồ bảo hộ lúc phẫu thuật.

Kakuchou bên ngoài lo lắng không yên. Chính hắn đã không đề phòng nên mới dẫn theo ít người như vậy. Cứ tưởng chỉ là một băng đảng nhỏ thôi chứ!

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng rồi lại bốn tiếng trôi qua.

Ca phẫu thuật kết thúc. Takeomi được đám phụ tá đẩy ra ngoài.

Asura bước ra, cô thở hắt một hơi.

"Tạm ổn rồi. Chênh lệch chút nữa thôi là đã trúng tim rồi đó. Xem ra ông chú này phước lớn mạng lớn lắm."_Asura mệt mỏi cất giọng. Chỉ cần chậm chút nữa thôi là Takeomi có lẽ đã chết rồi.

"Làm tốt lắm."_Kakuchou lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn xoa đầu cô khen ngợi.

"Mẹ nó! Một ngày hoàn hảo của tao đi tong cả rồi."_Asura ngồi bệch xuống sàn sau một ca phẫu thuật căng thẳng.

Ngày mai cô sẽ đem đốt bộ pijama con heo màu hồng này. Mặt nó là y như rằng sẽ bị thằng Sanzu gõ cửa nhà rồi lôi đến phòng phẫu thuật.

Mà xem ra lần này Phạm Thiên gặp phải đối thủ khó xơi rồi. Đến cả Takeomi mà cũng trúng đạn nữa sao?

#còn_tiếp

Nhớ để lại vote và cmt nha 😘