[Tokyo Revengers] Trời Hôm Nay Xanh Lắm

Chương 11: Vì cái gì?

"Này Manami tôi xong rồi.Chúng ta đi thôi"

Một lúc sau Draken từ xa tiến tới,trông đứa trẻ đang nhảy nhót vui mừng đằng xa thì chắc là xong việc rồi.Manami thở phào một hơi.Việc của cô đến đây là kết thúc

Nhưng mà đời đéo như mơ....

"Cái thằng Mikey này!Mày buông ra coi"Draken dùng hết sức nắm áo Mikey đang ôm chặt cổ cô kéo ra

"Hự!Dừng dừng.Ngạt thở!!"

Tên nấm lùn chết tiệt!Về bên bảo mẫu của cậu và buông tha cho cái thân già này của tôi đi!

"Thế này chắc chắn thằng này không chịu buông ra đâu"Draken thở phì phò nói

"Người cậu ta dính keo 502 hay sao mà chắc như sam thế trời"

Mặc kệ hai con người đang quay cuồng vì mình,Mikey vẫn ngủ ngon lành như không.Manami bỗng dưng có suy nghĩ muốn quăng mọe cậu ta lên cái xe ba gác nào rồi chở đi cho khỏe.

"Thôi bệnh viện cũng ở gần rồi.Phiền cậu cõng nó thêm một lát nữa nhé"Draken hết cách liền lên tiếng

"Tôi đầu hàng"

Và thế là Manami đành phải còng lưng cõng vị tổng trưởng đáng kính đang ngủ ngoan như thiên thần kia thêm một đoạn đường nữa,biểu cảm như muốn khóc ra máu tới nơi.

"Mikey!Nhả tóc tôi ra!!"cô hét toáng lên khi nhận ra mấy lọn tóc bé xinh của mình đang bị cắn"Đm cái tên ham ăn này!!

Khi vừa bước chân tới cổng bệnh viên Manami liền dồn hết sức vỗ cái bốp vào đùi của Mikey.Anh chàng ăn đau tỉnh dậy la oai oái,vừa bước xuống đất liền đau đớn ôm đùi rên rĩ.Mikey khi đã tỉnh táo hoàn toàn liền ngạc nhiên hỏi

"ủa sao cậu lại cõng tôi Manamicchi?"

"Lúc nãy có chút việc nên mới để cậu ấy cõng mày,xong mày bám Manami như con Koala luôn"Draken đỡ trán giải thích.Tuổi thanh xuân của anh héo hon cũng là vì cái thằng này!

"Nhưng mà chúng ta đến bệnh viện làm gì?"Mikey khi nhận ra địa điểm nơi mình đang đứng liền thắc mắc

Vừa nghe hết câu nói của Mikey,nét mặt của Manami và Draken đồng loạt trầm hẳn xuống.Cô quay mặt đi tỏ ý không muốn trả lời,bước chân tự động di chuyển vào trong tòa nhà trước ánh mắt ngơ ngác của Mikey.Mùi thuốc men cùng mùi dụng cụ y tế xộc vào mũi làm cô nhăn mày,kéo mũ áo khoác trùm lên.

"Lâu rồi không vào,vẫn khó chịu vãi!"

Manami không nói đùa.Bệnh viện là một trong những nơi cô không thích đến nhất.Nó...u ám và kinh dị vl!Mấy cái phim ma người ta hay làm cũng lấy bối cảnh từ bệnh viện không chứ đâu.Và thường mấy bộ ngôn tinh cẩu huyết chỗ này là nơi nhiều drama nhất.Túm cái váy lại là cô không ưa bệnh viện.NóI thế cho vuông

Rẽ chân qua khu cấp cứu,cô dừng lại trước một căn phòng hồi sức dành cho những người bị thương nặng đang hồi phuc.Thông qua lớp kính bên ngoài,cô vẫn có thể thấy rõ những sợi dây nước biển đang cắm vào thân hình nhợt nhạt của cô gái trẻ kia.Máy điện tâm đồ,ống thở,máy đo huyết áp,huyết tương,...chẳng thiếu thứ gì.Vùng mắt bị bầm tím trông vô cùng nhức mắt,cùng hàng loạt các vết thương lớn nhỏ khác trên gương mặt của thiếu nữ trẻ tuổi.

Khi nhìn thấy những vết thương đó,Manami có thể tưởng tượng ra được hình ảnh cô ấy bị đánh đập và bị cưỡиɠ ɦϊếp như thế nào.Những ánh mắt bẩn thỉu đồi bại cùng với những bàn tay thô bạo đụng chạm vào người,tiếng cười tục tĩu khốn nạn....

Cô nghiến răng.Mẹ nó,nghĩ thôi đã muốn nôn!

"Ơ Manami,thì ra cậu là người quen của cô gái này à?'

Draken từ xa tiến tới ngạc nhiên nói.Manami quay đầu sang nhìn hai người kia,xong thở dài đáp

"Ừ thì cũng có thể coi như vậy"

"Mà đây là ai thế?"Mikey nhìn vào trong căn phòng hỏi

"Bạn gái của bạn Pa"Draken nhăn mày trả lời"Đã 5 ngày rồi cô ấy chưa tỉnh lại"

Những xúc cảm hỗn độn ban nãy đã được Manami dẹp yên.Cô liếm đôi môi khô nứt liếc xuống Mikey bên cạnh.Biểu cảm nhàn nhạt của vị tổng trưởng không hề thay đổi.Mắt thì vẫn nhìn đấy nhưng cô không nghĩ rằng cậu ta thực sự quan tâm.

Bày ra xíu cảm xúc đi cái tên này!Manami muốn giơ chân sút một phát vào cái bản mặt kia một cái

"Bọn mày còn vác mặt tới đây làm gì?!Cút đi cho tao!"

Một giọng nói tràn đầy giận dữ vang vọng khắp hành lang khiến Manami giật thót.Một người đàn ông trung niên vẻ mặt căm giận đùng đùng tiến tới,không hề kiêng dè gì mà chỉ thẳng mặt ba đứa cô hét lên

Như đã đoán trước được sự việc,Draken không chần chờ mà cúi gập người xuống,để lại một Mikey bình thản nhìn vào người đàn ông đang la ó trước mặt thản nhiên nói

"Cần gì phải cúi đầu như thế kenchin.Chúng ta đâu có làm gì sai"

Manami đi lên đứng bên cạnh Draken,đôi mắt tĩnh lặng dán lên người bố của cô gái trẻ.Có quầng thâm,nét mặt cũng tiều tụy.Lo lắng cho con gái đến vậy sao?Cô nghiêng đầu

"Vì lũ ranh con tụi mày mà con gái tao mới hôn mê như vậy!Lúc nào cũng vậy,bọn mày là rác rưởi của xã hội!"

Ông ấy đang sợ.Manami dám chắc điều đó.Ông ấy biết hai cậu con trai này là bấ lương,chỉ cần khiến họ gây thù nhớ hận là số phận ông chắc chắn cũng tương tự với người đang nằm trong giường bệnh kia.Thế mà vẫn dám nói.

Được đấy!Vỗ tay!

"Tưởng khi lớn lên mọi thứ mình làm đều sẽ được tha thứ như trẻ con sao?!!Lũ ranh con chết tiệt"

"Ông đang nói gì cơ?!"Mikey xem chừng đã chịu hết nổi.Cậu cảm thấy giống như ông già này đang buộc tội oan cho mình,cậu đâu có làm gì sao?Tại sao phải nghe ông ta vu oan mình chứ?!

Nhưng không kịp để Mikey tiến lên,Drken đã nắm lấy đỉnh đầu của cậu ấn xuống,cất giọng thành tâm nói

"Tất cả là lỗi chúng cháu"

"Này Kenchin!"Mikey không phục liền hét lên

"Lũ chúng mày cúi đầu thì có đem con gái tao lành lặn quay về không?!Lũ du côn rác rưởi"dù cả hai đã cúi đầu nhưng ông ấy không hề có ý muốn thu lại lửa giận của mình

"Hả?!"Mikey gằn giọng,có ý muốn ngẩng lên cãi thì bị Draken ấn đầu trở lại 

"Mày im đi Mikey"

Chợt hành động tiếp theo của Manami khiến cả hai người ngạc nhiên.Cô đi sang bên cạnh Mikey hướng hai người trung niên kia cúi đầu xuống đúng 90 độ,bộ dạng giống như mình có lỗi thực sự

"Hả?Manamicchi?!"Mikey khó hiểu kêu lên

"Shh"cô đặt ngón trỏ lên môi tỏ ý im lặng,ánh mắt vẫn hơi ngước lên nhìn người đàn ông đối diện

Chợt những lời chửi nặng nề bỗng dừng lại,giọng ông ấy nghèn nghẹn,pha tạp những cảm xúc đau đớn cùng bất lực

"Con gái tao mãi vẫn chưa tỉnh lại.Cả khuôn mặt...lẫn cơ thể đều đầy vết thương" cả ông ấy và người vỡ bên cạnh đều không nhịn được mà khóc nấc lên"Tại sao chứ?!Con gái tao đã làm gì chúng mày đâu!"

Manami chớp chớp mắt.Khóc thật rồi kìa.Ông ấy thực sự yêu thương con gái mình nhỉ.

Cô không thể hiểu được điều đó.

"Này con bé kia,mày là con gái.Mày cũng phải hiểu điều đó chứ"

Bàn tay đặt ở đầu gối Manami bấu nhẹ.Hiểu?Hiểu cái gì?Hiểu nỗi đau bị đánh đập,bị tước mất đi niềm hạnh phúc sao?

Sao mà không hiểu được chứ?

"Về đi,đừng bao giờ xuất hiện trước mắt chúng tao thêm lần nào nữa"

Khi hai người đó đều đã rời đi một khoảng xa,tất cả vẫn chưa ngẩng đầu dậy.Lúc này giọng nói trầm trầm của draken mới vang lên

"Mikey,bây giờ chúng ta sẽ xử lí bọn Moebius.Chuyện trong thế giới chúng ta,chúng ta sẽ giải quyết.Tất cả thành viện trong băng,đều có người họ trân trọng và yêu quý."Draken nhẹ nhàng nói,chất giọng đều đều vẫn tiếp tục"Không được lôi những người không liên quan vào.Và không được làm họ phải khóc"

Những lời nói này thực sự chẳng giống một bất lương chút nào.Manami có cảm tưởng muốn cười một cái,nhưng không khí đang quá so deep nên cô đành ngậm mồm

"Mày không cúi đầu cũng được,nhưng hãy giữ một trái tim biết nghĩ cho người khác"

Nói quá hay Draken.10 điểm về chỗ!

Mikey lặng người một hồi,sau mới nhỏ giọng đáp

"...Kenchin thật tốt bụng."

Nghe giọng giống như một đứa trẻ đang hối lỗi vậy

"Xin lỗi.Tao có kenchin bên cạnh thật tốt quá"

Manami nghiêng đầu sang kinh dị nhìn cái bầu không khí ấm áp bên kia.Duma!Deep thì deep cho hết đi,mắc gì thồn cẩu lương cho cô làm gì?!!

"Mikey,cậu đang tỏ tình Draken đó hả?"

"Manamicchi,cậu kì quá"bầu không khí rất chi là deep đã bị một câu nói của Manami đánh bay đi mất

"Thôi thôi"Draken đứng lên kiềm lại thằng bạn đang xù lông lên kia,hướng cô hỏi"Này Manami,cậu đâu cần phải cúi đầu đâu"

"Hai người đứng đầu Touman đã như thế thì làm sao tôi có thể đứng yên chứ"cô nhún vai,bàn tay vén nhẹ mái tóc lòa xòa ra sau tai

"Manamicchi cũng tốt bụng quá"Mikey không chần chờ mà nói một câu

Chợt manami mở to mắt ngạc nhiên.Tốt bụng?Cô á?

Manami thở ra một hơi,bàn tay vươn lên mái tóc vàng nắng mềm mại của Mikey xoa nhẹ.mái tóc đen nhánh đặc trưng của người đông Nam á khẽ đung đưa,đôi đồng tử spinel xanh ánh lên êm dịu dành cho người trước mặt.Cô cười

"Cậu đúng là đáng yêu thật đấy"

Xong trước ánh mắt ngẩn ngơ của cậu bạn đối diện,cô rút trong túi ra một gói bánh taiyaki nho nhỏ đặt lên đầu Mikey,bắn tim với hai thiếu niên đang ngơ ngác một cái

"Tôi có chút việc,đi trước nhé"

Khi bóng dáng cô đã khuất nơi xa,Mikey mới tỉnh táo lại,quay mặt sang Draken nghiêm túc nói một câu

"Kenchin, lòng tự tôn của đàn ông của tao bị tổn thương nặng nề"

Draken:"..."Mày bỏ cái bánh trong miệng ra rồi nói chuyện phẩm hạnh với bố

.

Ở một góc tường gần cửa ra vào của bệnh viện,cái đầu vàng vuốt keo ngố tàu ló ra.Takemichi nhìn Draken và Mikey đã đi ra ngoài,cậu ngồi thụp xuống vò đầu

"Quả nhiên..không thể mà"

"Cái gì không thể?"

Một âm thanh vang lên sát bên tai khiến Takemichi giật nảy mình bò lăn ra sàn,khiếp sợ nhìn cô gái tóc đen trước mặt mình

"Ma-Ma-manami-san?!!!"

"Cậu tưởng tôi không biết cậu bám theo à?'

Chợt Takemichi không nói lại câu nào,cứ ngồi dưới đất nhìn trân trân cô khiến Manami khó hiểu

Tương lai 12 năm sau...

"Này Naoto,em có biết gì về Manami-san không?"Takemichi người lớn ngồi trên giường hỏi cậu cảnh sát trẻ

"Ai chứ ạ?"Naoto nhăn mày ngồi gõ máy hỏi lại

"Ừm một cô gái tóc đen xù,có đôi mắt nhìn lạnh lùng lắm"Takemichi cố vặn hết công suất não của mình diễn tả lại cho Naoto nghe

"Anh gặp Manami-san rồi sao?!!"Naoto bất ngờ bật mạnh người dậy gấp gáp nói

"ừ,anh thấy cô ấy hình như biết khá nhiều về Touman"Takemichi bị thái độ của Naoto dọa sợ ngập ngừng trả lời"Mà em biết cô ấy hả?"

Trong căn phòng chỉ có hai người đàn ông,không khí im lặng đến khó chịu.Takemichi hơi rén nhìn nét mặt cau có của Naoto.Bộ anh hỏi cái gì sai sao?

"Manami-san,lâu lắm rồi em không có thông tin về chị ấy.Lần cuối em nói chuyện là 2,3 năm trước rồi"Naoto day day trán trả lời

"Thế em có biết à?Cô ấy là người thế nào?"Takemichi tò mò hỏi.Anh mới nói chuyện với Manami dăm ba lần,nhưng chưa có biết tính cách cô ra sao

"Nói thế nào nhỉ...Chị ấy rất mềm mỏng với con gái.Điển hình là chị em"Naoto rũ mắt nhớ lại cô gái với mái tóc đen dài kia,xoa cằm nói tiếp"...và chị ấy rất là khó đoán"

"Khó đoán?"Takemichi khó hiểu

"Em không biết diễn tả ra sao.Nhưng mà Takemichi-kun..."Naoto gõ gõ ngón tay nói"Em nghĩ anh ở quá khứ nên nhờ Manami-san giúp đỡ"

"Hả?!!"Takemichi kinh ngạc hét toáng lên

"Không nói chuyện tương lai ra cũng được nhưng mà em nghĩ chị ấy nhất định sẽ giúp được anh thôi"Naoto buông ra một câu khẳng định

Takemicho muốn rớt cả hàm.Anh ôm đầu khủng hoảng.Ờ thì anh công nhận là cô ấy đã giúp anh ngay mới lần đầu gặp,lại là người có thông tin về Touman.Nhưng mà ...nó cứ gượng gượng kiểu quái gì ấy!!

"Em thấy Manami-san cũng biết võ.Ít ra còn bù được cho cái kĩ năng đánh đấm thảm hại của anh"Naoto không hề nương tình mà phang thẳng một quả đấm vào tim takemichi

"Đừng có nói thẳng như thế chứ!!"Takemichi chết trong tim nhiều chút đấy!

Kết thúc dòng hồi tưởng,Takemichi bối rối không biết đối diện làm sao với cô gái được coi là "trợ thủ hữu dụng" ở quá khứ này.Không lẽ cứ xồng xộc nhờ vả à.Cậu vẫn chưa biết cách nói chuyện với cô gái lạnh lùng này đâu

Nhưng mà khi nhìn thấy cô ấy cõng Mikey tại công viên khi nãy,cậu thấy lạ lắm.Dù không thấy được mặt nhưng cậu vẫn cảm nhận được,hình như cô ấy đã cười...

"Suy nghĩ gì mà lắm thế?"cô nhéo mũi Takemichi một cái

"Không-không có gì đâu"Takemichi lấm lét quay mặt sang chỗ khác chối bay chối biến

Manami bật cười trong đầu.Bộ cô không biết cậu ta đang nghĩ cái gì sao?Chắc chắn là chuyện tương lai 12 năm sau rồi.Viết hết ra mặt rồi kìa

"Manami-san,cậu có vẻ thân với Mikey-kun nhỉ"Takemichi hỏi

"Ai mà biết.Đó là cậu tự nghĩ thôi"cô xua tay.Thân đâu mà thân,cô muốn tránh xa cậu ta còn không kịp.

Manami có chút tò mò nhìn cậu chàng lơ ngơ trước mặt.Cô muốn biết tương lai của mình ra sao ghê,nhưng mà bây giờ vẫn chưa thể để lộ cô biết cậu ta đến từ 12 năm sau được.nếu cho biết chắc chắn Takemichi sẽ tiếp cậu cô nhiều hơn,mà với aura main chính sáng chói mù mắt thì nổi bần bật luôn đấy.Túm cái váy lại,chỉ cần dính đến nhân vật chính bạn có là cameo quần chúng mờ nhạt thế nào thì cũng được soi bóng loáng thôi

.

Khi rời khỏi bệnh viện,Manami không chần chờ nữa mà bay thẳng về nhà mình.Lạy chúa!Nguyên buổi sáng này cô đã phải vặn sức lực hơn 7749 lần để đối phó với ông thần Mikey đó trời ơi!

"Về nhà quẩy thôi!hú hú!"cô cũng muốn hét lên như thế lắm mà đang ở ngoài đường nên cô chưa muốn một slot ở trong nhà thương điên đâu

Bước chân đi nhanh trên vỉa hè vắng bóng người,Manami quệt mồ hôi trên trán.Cái nóng hầm hập của thời gian gần trưa khiến cô ngày càng khó chịu,chỉ muốn chui vào trong phòng máy lạnh đắp mền nghỉ khỏe thôi

"Khụ khụ..."

Chợt khi đi ngang qua một con ngỏ nhỏ,tiếng ho khù khụ lọt vào tai làm Manami dừng bước.Lại là hẻm,ngỏ.Mấy nơi này thường xuất hiện mấy màn drama cẩu huyết lắm đây.Cô nghiêng đầu thử nhìn vào trong.Chuẩn bị nếu có ẩu đả thì chạy cho lẹ

Ủa từ từ?Cô nheo mắt

Mái tóc trắng ngà với cái khẩu trang màu đen đó là...

-----------------------------------------------------------------------------

Góc tác giả:Chương này khá nhạt.Chương sau mới có drama cho mọi người

Dạo này hơi lười một tẹo