[Tokyo Revengers] Trời Hôm Nay Xanh Lắm

Chương 15: Mĩ nhân cứu anh hùng?

"Oáp...."

Manami một tay che miệng ngáp dài một hơi,tay còn lại cầm vững chiếc chảo chiên trứng.Dầu sôi lên bắn lách tách ra ra xung quanh,cô đảo đảo cây kẹo mút vị táo xanh trong miệng.Vị ngọt ngắt của cây kẹo trong cổ họng làm cô tỉnh táo hơn một chút

Hiện giờ không có cà phê,dùng cái này đỡ vậy

"Tetsu,ta bắt buộc phải đến trường sao?"cô thở dài tắt bếp quay sang tên nhóc đang ngồi ở bàn ăn kia

"Cái đó là tùy cô.Nhưng mà không biết cô còn kẹt ở đây bao lâu nữa nên muốn sống yên ổn thì làm ơn đừng có nhiệt tình bôi đen học bạ giùm tôi cái"Tetsu nhăt mặt càu nhàu

Bỏ hai cái trứng chiên ra đĩa,Manami khó chịu kéo lại bộ đồng phục trên người.Đồng phục thôi mà cũng lằng nhằn vl!

"Chán quá.Đến trường chẳng có gì vui cả"cô thở dài xới cơm ra chén

"Bình thường người Nhật thích ăn bánh mì vào buổi sáng hơn mà nhỉ?"

"Người ta vẫn ăn cơm đó thôi."cô nhún vai đáp"Buổi sáng thì nên ăn cơm cho chắc bụng.Nấu sẵn cho cả ngày luôn"

"Do cô lười chứ gì"

"Biết rồi mà còn hỏi"

Manami dùng đũa tách riêng lòng đỏ và lòng trắng trứng ra,xịt nước tương vào chén cơm của mình,chậm rãi gắp từng miếng bỏ vào mồm

Cô bất chợt ngẩn người.Hình như lâu lắm mới được có bữa ăn thong thả như vậy.Chép miệng một cái,cô khóc ròng nhớ về cái khoảng thời gian làm việc như trâu bò ở thế giới cũ

Vất vả lắm mọi người ạ.

"Cô lo mà ăn cho xong đi.Sắp đến giờ rồi đấy"

Tetsu đã nhanh chóng xử gọn phần ăn của mình bỏ vào bồn rửa,đặt lên cái ghế bên cạnh cô chiếc cặp đi học tiêu chuẩn dành cho học sinh cấp hai ở Nhật Bản

"Tôi soạn sách cho cô rồi đấy.Còn cái túi kia bỏ ở nhà đi.Chỉ mang theo một ít dụng cụ thôi"

Manami không thích việc phải bỏ thứ đồ quen thuộc của mình ở nhà.Nhưng mà mang hai cái túi thì lại bất tiện nên cô đành chịu.Cô cầm chén cơm lên lùa nhanh vào miệng như hổ đói,nuốt luôn mấy hột cơm còn nguyên trôi tuột xuống cổ họng.Xong bỏ miếng trứng chiên vào miệng,cuối cùng uống hớp nước

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong 2 phút đồng hồ

"Ăn kiểu đó thì coi chừng đau bao tử bây giờ"

"Muốn ăn thong thả cũng không được.Ta cần đến trường sớm để không bị chú ý"cô với lấy cái cặp bước nhanh ra cửa"Nếu đi trễ như hôm bữa thì phiền lắm"

[Hiểu rồi ~]

Tetsu hóa lại thành dạng mèo chui tọt vào trong cặp của manami.

.

Manami thong dong đi trên vỉa hè vắng bóng người.Dây tai nghe đung đưa thôi theo từng bước chân,còn miệng thì mút chùn chụt cây kẹo mút vị dâu.

Nhìn y chang mấy đứa bố đời trẻ trâu

"Vị dâu dở quá Tetsu.Ngươi cứ bắt ta mua cái này,giờ thì phí tiền rồi thấy chưa"cô lè lưỡi rút cây kẹo ra nhăn mặt nói

[Đối với tôi thì cái nào cũng ngon mà]

"Hừm..."nói thế nhưng mà cô cũng không vứt nó đi.62 yên,tương đương 13 ngàn ở Việt nam còn gì

Chợt tầm mắt của Manami dừng lại trên cây đèn giao thông đang nhấp nháy đèn kia.Duma,sắp hết đỏ rồi!

Cô vội vàng túm lấy váy phóng như chó đuổi qua đường trước mấy con mắt kinh dị của người tham gia giao thông

(*Bé ngoan không nên chạy qua đường như thế nhé)

Manami thở hồng hộc nhẹ nhõm nhìn làn đường đã bắt đầu đông đúc xe trở lại.Ôi đôi chân dài của mị!

"Giờ thì ---

Chợt khi Manami vừa ngẩng mặt lên thì bỗng cô thấy một bóng đen đổ ngay xuống vị trí của mình kèm theo đó một lực va đập mạnh vào mặt 

"Ui da!"

Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng,nhăn mặt mở mắt ra.Lập tức đập vào mắt cô là hình ảnh một người đang đang lọang choạng chúi người ra sau,hình như sắp đập đầu xuống đất.

"Coi chừng!"

Ngay khi cơ thể người đối diện ngã xuống hoàn toàn Manami liền vươn tay đến vòng ra sau hông kéo lại.Bàn tay chai sần siết nhẹ eo của người kia,cô hoàn toàn không bận tâm đến việc trọng lượng mấy chục cân đang dồn hết vào mình,lên tiếng hỏi

"Có sao không?"

Đột nhiên có mấy anh da đen từ đâu bay ra tung hoa cùng hiệu ứng chiếu sáng lung linh lấp lánh khiến cho background y chang mấy cảnh thanh xuân vườn trường mù mắt chó!!

Giờ ta đang có một cảnh "Chàng trai" ga lăng đang đỡ lấy "cô nàng" hậu đậu va vào mình,còn lo lắng hỏi thăm người ta

Quần chúng qua đường:'..."Cẩu lương xuất sắc,hai bạn trẻ!10 điểm về chỗ

"Ừm tôi không sao..."

Khi người kia ngẩng mặt lên,Manami chỉ muốn buông tay ra ngay và luôn.Mái tóc xanh xù như bông gòn,đôi mắt hơi xếch lên tạo thành một ánh nhìn hơi hung dữ đối lập với màu đỏ bừng dễ thương đang lan ra khắp khuôn mặt chàng trai.Chất giọng khàn khàn hơi run lọt vào tai làm cô bừng tỉnh

Lạy chúa!!Thiên thần Angry!!Thế đéo nào hôm nay anh hạ phàm xuống làm khổ em chi thế?!!

Cô sốc đến đờ người,bất động giữ nguyên cái tư thế kì quặc này.Vòng tay người đang đỡ mình hoàn toàn chẳng lung lay cùng nét mặt mắt chữ A mồm chữ O càng làm Angry ngượng muốn chết,hai tay đứa lên che đi khuôn mặt nóng muốn bốc khói của mình

"Angry,anh nói là đừng có chạy--"

Giọng nói nam vang lên từ đằng sau bỗng ngừng lại nữa chừng làm Manami thấy rén hết cả người,tự nhiên có linh cảm đéo ổn chút nào

Cô gái lạ mặt?

Tư thế ám muội?!!

Khuôn mặt gợϊ ȶìиɦ (?!!?!) của em trai?!!!!

"Biếи ŧɦái!!!"

Tiểu kịch trường

Mẫu chuyện thường ngày ở Phạm Thiên

"Thưa ngài,thứ ngài cần đây ạ"

Ran đưa tay nhận lấy xấp phong bì từ tên thuộc,ra hiệu cho hắn rời đi.Khi hắn đã đi hẳn ra khỏi phòng,vị thành viên cấp cao của Phạm Thiên bỗng tươi đến bung ra hoa,hí hửng bóc hàng

"Giời ơi,đợi mãi!!"hắn lôi từ trong phong bì ra một xấp ảnh dày,và người chủ đạo trong đó là một cô gái có mái tóc đen dài

"Ê thằng kia đừng có ăn mảnh.Tao cũng có công thuê người đấy"Sanzu từ đâu hùng hổ bước tới hét một tiếng

"Nhưng mà tao sẽ là người lựa đầu tiên"Ran cười tủm tỉm lật từng bức ảnh bảo

"Đâu tao coi với"Kokonoi đang chán cũng lại gần xem

"Hừ,rãnh không có việc gì làm thì coi vậy"Rindou hất mặt 

Thế là ngay trong phòng ta có hình ảnh bốn người đàn ông cao lớn chúc đầu vào nhau ngồi xem ảnh chụp lén của người ta.Nhìn tên nào cũng hào hứng như mua được chữ kí của idol

"Bức này nhìn Manami-chan ngáp dễ thương quá đi"

"Mắt thẫm mỹ của mày tệ như chó,bức đang ngủ này mới cute"Sanzu gân cổ cãi lại

"Tao lại thích bức đang đau khổ vì hết tiền này hơn"

Rindou mặc kệ ba người đang cãi lộn bên kia.Lo cãi đi,hắn sẽ lấy hết mức view đẹp.Chợt đôi mắt của Rindou mở to,hắn run run cầm bức ảnh lên

"Khóc...."

"Cái gì cơ?"

"CON NHÓC ĐÓ KHÓC RỒI!!!!"

...

"Cái quái gì cơ?Mày bị sảng hả Rindou?!!!"

"Manami-chan khóc ?!!"

Chỉ vài giây sau cả căn phòng bùng nổ như bom nguyên tử.Tiềng gáo thét to đến mức làm rung chuyển cả nóc nhà lên

"Tao nói đùa làm gì?Nhìn này"

Rindou chỉ tay vào nhân vật chính trong bức ảnh.Đúng là cô gái đó đang làm hành động dụi mắt,nếu nhìn kĩ thì có thể thấy bên khóe mi có trào ra vài giọt nước long lanh,nét mặt hơi nhè ra trông rất là đáng thương

"D*t cụ!Tao còn chưa làm Manami-chan khóc được mà thằng nào làm được thế?!!"Sanzu ôm đầu kinh ngạc

"Chúa ơi!Thế giới sắp tận thế hả?"Kokonoi khoa trương chắp tay lạy vài cái

"Đệch mẹ mấy tấm chiếu mới!!Rindou,chuẩn bị gạch đi.Sanzu chuẩn bị bê tông.Hôm nay tao sẽ xây cho thằng đó cái nhà dưới âm phủ"

Kakuchou day day trán nhìn mấy tên ôn thần đang loạn cào cào lên hết kia,thở dài đi tới.Anh gàn lại mấy thằng đang chuẩn bị vác súng đi thật kia,chỉ vào bức ảnh

"Tụi mày nhìn đi,nhìn cho kĩ vào.Thấy cái vỉ thuốc dị ứng không" Kakuchou chỉ dẫn vô cùng tỉ mỉ"Nó đó,thấy chưa.Mấy bữa nay đài báo làm ầm lên cái vụ dị ứng phấn hoa do cây tuyết tùng đấy.Chắc là bị dính thôi.Cứ dính đến Manami là não tụi bây phẳng như sân bay hết cả"

4 con người bây giờ mới bình tĩnh lại thở phào một hơi.Thì ra là dị ứng bình thường à?

Nhưng chưa mừng được lâu,một cuộc điện thoại từ Mikey được gọi đến.Kakuchou khi nghe xong mặt đơ bảo

"Mikey nó vừa hạ lệnh chặt hết cây tuyết tùng trên toàn nước "

Phạm Thiên:!!!

------------------------------------------------------------------------

Góc tác giả:Trường gửi danh sách lớp rồi mọi người ạ.Hè sắp hết rồi ~