Bầu trời mang một màu cam đỏ rực phủ đến cả chận trời,nhuộm lên tấm nệm màu xanh rêu nhạt màu của Manami.Cô thẫn thờ ngồi trên giường nhìn ra ngoài ban công,cả cơ thể bất động không muốn di chuyển chút nào.Sau khi tắm rửa bộ đồng phục trên người đã được thay ra,thay vào đó là một chiếc áo thun dài tay cùng một chiếc quần dài phủ đến tận gót chân.Trông không phù hợp với độ tuổi thiếu niên cho lắm
"Gần 7 giờ rồi à..."(*Lưu ý:Nhật bản là đất nước có thời gian mặt trời xuất hiện khá dài.Ở đây thường bắt đầu bình mình vào gần 4:30 sáng và hoàng hôn vào gần 7 giờ tối)[Làm gì mà ngồi một chỗ mãi thế Manami.Từ khi gặp Izana về thấy cô chẳng nói năng gì hết]"Có gì đâu"cô bình thản trả lời,xong bật dậy đi ra khỏi phòng"Ta đói bụng rồi.Muốn ăn cái gì đây Tetsu?"[Cái gì ngon ngon ấy]Khinh bỉ nhìn cái miệng của con mèo đang có xu hướng chảy dãi trên vai mình,cô thở ra một hơi đi từng bước xuống cầu thang rẽ vào nhà bếp.Mùi gia vị quen thuộc xộc vào mũi làm cô thoải mái hít vào một hơi,lục lọi tủ lấy ra một cái chảo cùng một cái tô lớn"Được rồi,làm cơm cuộn trứng"Cô mở tủ lạnh ra nhìn đống nguyên liệu mà mình mới bê về hôm qua,xoa cằm suy xét nên làm bao nhiêu để còn chừa cho mấy ngày sau"Tetsu,ra ngoài phòng khách đợi đi.Ta không muốn trong cơm dính lông mèo"cô xua con mèo ra ngoài nói[Được thôi nyan]Trong căn nhà thoáng chỉ còn lại tiếng dao bếp vang đều đều trên thớt cùng tiếng dầu sôi xèo xèo.Manami khá là tận hưởng cái cảm giác nấu ăn này.Ở thế giới trước cô rất bận rộn do công việc nhà cùng làm thêm,bạn bè thì cũng chẳng có nên chẳng được được mấy lần làm cái gì đó cho người khác.Cô đã từng,chỉ là đã từng được như vậy thôiMà...không có ai cũng không saoXớt miếng trứng bọc cơm ra đĩa,xịt tương cà lên,mùi hương ngào ngạt khiến cái bao tử của cô bắt đầu cồn cào."Tetsu,xong rồi này"cô bưng hai phần ăn đặt lên bàn,kéo ghế ngồi xuống.Nhìn con mèo đang chảy dãi ngồi phía đối diện,cô nhíu mày lên tiếng hỏi"Rồi giờ sao ngươi ăn?"[Thì biến thành người là được mà]"Hả?'Vừa dứt lời phía đối diện của Manami bung ra một làn khói trắng mù mịt.cô phẩy phẩy phẩy tay cho bớt khói,nhíu mày nhìn về phía trước.Đập vào mắt cô là một thiếu niên.Ừ,một thiếu niên đấy.Trông rất trẻ tuổi,chắc cũng ngang cô thôi.Mà hình như còn nhỏ hơn 1,2 tuổi nữa.Làn da trắng,rất trắng,khá bất thường so với con trai.Khuôn mặt trông rất hút hồn,nét nào ra nét nấy.Chả biết là người Á hay Âu.Mái tóc màu nâu sáng cùng đôi mắt cà phê sữa nhạt màu rũ xuống mang đậm vẻ lười biếng.Dáng người gầy,hơi nhỏ con.Chắc là thấp hơn 2,3 cm gì đó.Mặc một cái áo thun rộng thùng thình màu đen cùng quần lửng ống rộng đến đầu gối."Hử?Làm gì nhìn tôi dữ thế Manami?"một chất giọng lạ hoắc lạ huơ tràn vào tai làm cô bừng tỉnh"Đây thực sự là ngươi đấy hả Tetsu?!!!"cô lập tức nhào tới nắm lấy khuôn mặt của người đối diện mà sờ soạng tới lui,cảm giác mềm mại trong tay khiến cô khẳng định đây là người thật"Bỏ ra coi.Làm gì mà kích động thế?"Tetsu nắm lấy cái tay của cô gỡ ra nhăn nhó"Cô thấy tôi biến từ quả cầu sắt ra con mèo rồi đó thôi.Tôi là hệ thống,không có hình dạng cố định""Ghê đấy"Manami bình tĩnh lại ngồi phịch xuống ghế,gật gù nóiBiết vậy cô đã kêu nó biến thành thế này sớm hơn rồi"Ăn đi,nguội bây giờ"Tetsu với lấy cái muỗng bắt đầu ăn"Biết rồi"cô múc một miếng bỏ vào miệng.Vị mằn mặn của trứng cùng với sự dẻo dẻo cùng cơm hòa quyện vào nhau làm Manami hạnh phúc không thôi.Lâu rồi chưa nấu,vẫn ngon như vậy"Ngon thật đấy"Tetsu múc liên tục,hai cái má phồng ra như hamster"Ăn từ từ thôi.Làm gì mà vội thế?"cô không nhịn được mà mỉm cười.Đối với hình ảnh này có chút dễ thươngTiếng muỗng va chạm với đĩa thủy tinh vang lên trong căn bếp khiến bầu không khí sôi động hơn hẳn.Giọng nói trong trẻo của hai cô cậuthiếu niên không có dấu hiệu dừng lại,đánh bay đi cái trống trải của ngôi nhà rộng lớn.Chuyện hai người ăn xong đĩa cơm là chuyện của 15 phút sau.Manami ôm bát đũa dơ đặt vào bồn rửa,bắt đầu kì cọ."Tetsu mới ăn xong thì đừng có nằm ườn ra như thế"cô quay đầu lại nhắc nhở tên nhóc đang nằm lăn quay ra ghế sofa kia"Biết rồi,cô làm như mẹ tôi ấy"Tetsu ôm cái bụng no căng mà phè phổn,lười nhác trả lời lạiSau khi rửa xong bát xong xuôi Manami lau tay bưng một đĩa táo ra ngoài đặt lên bàn ở phòng khách."Tối này có pháo hoa đó.Xem không?"Tetsu bốc một miếng bỏ vào mồm vừa nhai vừa nói"Cũng được"cô xoa cằm nói.Tối nay là Takemichi sẽ trở về tương lai và hình như sẽ quay lại vào ngày mai.Tức là Arc Moebius sắp bắt đầu rồi.Manami bật chiếc điện thoại cảm ứng của mình lên.Hôm nay là ngày 18/7.Hai tuần nữa sẽ tới 3/8.Không biết vì lí do gì cô thấy rằng hình như ở quá khứ và tương lai của Takemichi không còn đồng đều nữa.Quãng thời gian cậu ta ở tương lai chênh lệch với hiện tại khoảng 2,3 ngày hoặc có thể là cả 1 tuần."Do mình sao?"cô nhăn mày càng sâu nghĩ.Một nhân tố mới đã tác động vào cốt truyện rồi khiến nó chẳng đi theo quỹ đạo ban đầu rồi"Chán thật.Có cố gắng thế nào mình đều bị kéo vào chuyện này.Là do thần à?Mấy ổng cũng rãnh dữ"Tetsu nhìn nét mặt đăm chiêu của cô cũng đoán ra được có chuyện gì.Nhưng cậu không nói ra.Vì cậu không có quyền nói."Những ngày Takemichi về tương lai ta sẽ không đến trường đâu"đột nhiên cô ngẩng mặt lên nói một câu"Tại sao?""Ta không muốn gặp cậu ta ở quá khứ.Khó ưa kiểu gì đấy"cô liền phán một câu"Nếu như mà ta bắt gặp lúc Takemchi làm Hina buồn thì ta sẽ không nhịn được mà tẩn một trận mất"Tetsu trắng mắt,cạn lời trước cái lí do nghe hết sức củ chuối của cô gái bên cạnh.Cái này là mất liêm sĩ vì gái đúng không?"Tùy cô đấy.Nhưng mà cũng phải chuẩn bị giấy phép đàng hoàng đi"Tetsu ngã người ra ghế trả lời,đành bó tay cho cô muốn làm gì thì làmManami ôm đầu gối ngồi sát vào ghế sofa,khuôn mặt Châu á bỗng thừ ra.Cô nhìn lên đồng hồ,mới gần 8 giờ.Hình như 8 giờ 30 mới đến giờ bắn pháo hoa.Còn tận nửa tiếng,chắng biết làm gì."Ê Tetsu,biến lại thành mèo đi.Cho ta ngồi vuốt lông suốt 30 phút còn lại""Không.Sở thích gì mà nhàm chán"Tetsu bĩu môi vặn ngược lại"Chứ ở nhà thời gian rãnh cô làm gì đấy?""Thì dọn dẹp nhà cửa,hay nghe nhạc thôi"cô xoa xoa gáy đáp.chứ còn cái gì làm à?"Chán ngắt"Tetsu thở ra một hơi ngắt ngangBạn bè không,chơi bời cũng không.Trong điện thoại thì số lượng ảnh ít đến thảm thương,còn không có bất cứ cái nào chụp chung với bạn bè.Số lần đi chơi hay shopping cũng đếm trên đầu ngón tay.Con bé này chẳng có mấy cái sở thích như một thiếu nữ bình thường,càng không muốn phải dính vào tình cảm vườn trường trong truyện tranh.ít ra còn cái sở thích ăn đồ ngọt còn giống con gái một chút.Sống một mình đã quen,cô cũng không cần nhiều người phải quan tâm đến mình."Hay là đi thăm thú hết ngôi nhà ta?"cô ngẩng đầu lên đập tay một cái.Nhắc mới nhớ cô còn chưa đi hết cái nhà to đùng này nữaTetsu thì chẳng ham nhưng đang chán nên cũng không biết làm gì,đành hóa lại thành dạng mèo đu lên vai cô đi theo.Manami thả chân xuống nền sàn hoa cương,bước ra ngoài cửa.Cô mở cửa ra xỏ đôi dép cao su được đặt sẳn ở đó,hơi nóng bất ngờ ập vào mặt làm cô nhăn nhó"Nóng thế"cô quạt quạt tay mấy cái.Nhiệt độ trung bình ở Nhật vào tháng 7 -8 rơi từ 24 đến 33 độ.Vì vậy có thể thường nghe thấy trên các báo đài cảnh báo về hiện tượng sốc nhiệtManami rẽ bước sang cái Garage,bấm cái nút bên cạnh.Lập tức cánh cửa cuốn nặng nề mở lên,bụi bay khắp nới làm cô ho khù khụ"Ít nhất cũng phải dọn cho sạch trước khi ta tới chứ"[Phải làm chân thực hết mức có thể mà]Cô dậm lên nền đất đầy bụi bước vào trong,mò mẫm tìm cái công tắc đèn.Khi vừa bật lên thì lọt vào mắt cô là một chiếc moto màu đen và trắng,kiểu dáng khá nhỏ,chắc chỉ cao vừa đến hông cô."Cái này là..."cô giật giật khóe môi chỉ về nó[Cho cô đấy.Cô biết lái mà đúng không]"Các ngươi nghĩ sao mà lại giao cho một con nhóc 15 tuổi chiếc moto này hả?!!"cô thật sự không thể hiểu nổi logic của mấy ông thần này rồi.[Chứ mấy tên nhóc kia phòng vèo vèo ngoài đường cũng có bị bắt đâu]Manami"..."cảnh sát giao thông phế vãi l*n!!Manami đỡ trán không cãi cọ nữa.Việc cô phóng moto là hồi năm lớp 8,cái lí ức đen tối đó đã muốn giấu rồi mà còn moi lên.Hết nói nổi"Chắc chắn là ta sẽ không đụng đến nó đâu"cô khoanh tay thở dài nói[Thì cứ giữ nó phòng hờ đi]Tetsu quăng một chiếc chìa khóa vào tay cô trả lời.Cô gõ gõ lên chiếc moto xoa cằm,lướt trên chất sắt mát lạnh của thân xe.Moto à,lâu lắm rồi mới đụng đến.Không biết giờ lái có còn nhớ cách không nữa.Cô nhảy lên ngồi thử,chúi người về phía trước nắm chắc tay cầm.Xe này không cao lắm,vừa đủ để cô chống chân"Hầy,mình đang làm cái gì đây?"Manami bất chợt áp mặt xuống mặt kính thở dài"Có ý định chạy đâu"Chỉ là...hoài niệm quá đi mất[Ê Manami sắp đến giờ bắn pháo hoa rồi đó]"Biết rồi"cô uể oải ngồi dựng lên,lững thững bước ra ngoài nhà xeSau khi khóa cửa Garage cô chạy lên trên phòng,mở cửa ra ngoài ban công.Gió buổi tối lùa vào mặt làm cô thoải mái thả lỏng,xách ra cái ghế để ngồi."Phù..."cô ngồi phịch xuống ghế,ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao rực rỡ.Đúng là mấy cai dạng trời sao lấp lánh này chỉ có thể thấy trong anime hay manga thôi"Làm gì mà thở dài.Cô làm mất hết không khí rồi"chất giọng lười biếng vang lên ngay bên cạnh làm Manami giật mình quay sang,đập vào mắt là Tetsu đã quay về dạng người"Ủa sao ngươi ở đây chi""Tôi cũng muốn coi pháo hoa mà.Biến thành người cho dễ xem"Tetsu cầm một hộp bánh pocky vừa nhai vừa nói"Mà kéo cái áo lên cho đàng hoàng đi"cô chỉnh cái áo đen kia lại để che đi vùng xương quai xanh quyến rũ của con mèo này.Có bị ăn thì ta cũng không chịu trách nhiệm đâuBùm.BùmHàng loạt những tiếng nổ lớn vang lên,bầu trên chỉ mới mấy giây trước chỉ độc một màu đen giờ đây đang được nhuộm lên bởi những chùm sáng đầy sắc màu.Cứ như những bông hoa lửa vậy.Vô cùng tỏa sáng và rực rỡ.Đôi mắt Spinel xanh phóng tầm mắt ra xa,mặt nước biển thoáng rung động.Màu xanh đục thường ngày càng làm nổi bật lên những chùm pháo hoa được phản chiếu trong đôi đồng tử kiaĐúng là không làm người khác rời mắt được."Đẹp quá đúng không Tetsu?"cô hào hứng quay sang tên nhóc đang ngồi chống cằm nhai bánh rột rột kia"ừ,đẹp..."Tetsu trông không chú tâm mà trả lời một cách lấp lửng khiến Manami khó hiểu"Lần đầu tiên ta được thấy pháo hoa trực tiếp"Nhìn cô như một đứa trẻ được thấy đồ chơi lần đầu ấy"Nhìn ngoài đời nó đẹp thật"Nếu nó không đẹp thì đã chẳng được làm ra rồi ngố tàu ạ"Ngươi có nghe ta nói không đấy Tetsu?!!"Có,nghe đến thủng lỗ tai luônBình thường ít nói lắm mà sao bây giờ lại nói liên tục thế không biết?Tetsu thở hắt ra một hơi,rút ra một cây pocky nhét vào cái mồm đang hoạt động không ngừng nghỉ kia.Khuôn mặt hơi tối đi vì che khuất ánh sáng từ pháo hoa,đôi mắt màu nâu sữa cong lên đầy nguy hiểm,Tetsu búng trán cô một cái nhỏ giọng nói"Ăn đi"Nhìn cô gái đang vui vẻ ăn bánh trước mặt kia,đột nhiên Tetsu ngồi thẳng người nghiêm giọng lên tiếng"Manami...,tôi có vài chuyện cần hỏi...""Nói đi"cô vừa ăn bánh vừa nói"Cô có định thay đổi số phận của thế giới này không?!"Tetsu không vòng vo mà trực tiếp phán ra một câu"Đéo!'. . ."Ít ra cũng phải suy nghĩ rồi mới trả lời chứ!!"Tetsu đỡ trán đau đầu"Thì có sao nói vậy"cô nhún vai trả lời"Xin nhắc lại,ta là một con người bình thường.ta không có quyền lực,tiền bạc hay bất cứ tài năng nào làm thay đổi thế giới cả""Thì sao đâu chứ.Tại sao cô cứ nghĩ mấy người như vậy mới có thể cứu thế giới?""Nói chung là,việc thay đổi tương lai ta sẽ không nói trước đâu."cô bật dậy đi tới chống tay lên thành ban công nói"Hừm...""Chắc ngươi đang nghĩ 'Nói thì nói thế nhưng sau đó cô vẫn giúp chứ gì' đúng không?"cô quay lại lườm tetsu một cái sắc như daoTetsu:"..."Im lặng là vàngMàn pháo hoa đã kết thúc,trả lại bầu không khí im lặng của buổi tối.Gió thổi xào xạc trên các tán cây,đem một vài chiếc lá bị thổi bay vào trong ban công nhà Manami.Cô nhặt một chiếc lá lên săm soi,xong quăng nó đi."Bản thân cô là một cái plot Twist của cái thế giới này rồi Manami"Tetsu chỉ tay vào cô chắc nịch nói(Lưu ý:Plot twist à một sự thay đổi triệt để theo hướng hoặc kết quả mong đợi của cốt truyện trong của một cuốn tiểu thuyết,phim truyền hình,truyện tranh,video game,... hoặc các tác phẩm mang tính tự sự khác.Khi một plot twist xảy ra gần cuối của một câu chuyện, đặc biệt nếu nó thay đổi một quan điểm của các sự kiện trước đó, nó được biết đến như là một kết thúc bất ngờ (surprise ending).Đôi khi người ta sử dụng một plot twist để mô tả một sự thay đổi đột ngột của một tình huống trong cuộc sống thực)"Plot twist à..."cô lẩm bẩm,xong nhếch môi cười"Hay thật.Vậy thì trong vở kịch này,ta sẽ không làm khán giả nữa.So với việc đứng xem thì làm nhân vật quần chúng vẫn thú vị hơn nhiều""Không phải cô đã từng nói chỉ muốn làm khán giả sao?""Học các sống là học cách tự do.Mà tự do là chấp nhận việc gì đến sẽ đến.Ta không muốn dính líu đến họ,điều đó không thay đổi.Nhưng nếu đã chấp nhận làm quen rồi thì ta phải chuẩn bị cho những việc sẽ đến"Tetsu nhìn bóng lưng người con gái đứng đằng trước,nở một nụ cười kì lạ"Cô đúng là tsundere"--------------------------------------------------------------------------------------Góc tác giả:Chương này cực kì thiếu muối.Đừng hỏi mị tại sao.Mới biết điểm tuyển sinh rồi mọi người ạ.Thất vọng tràn trề luôn