[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 1-1

CHƯƠNG 1: PRINCIPIUM (Nguyên tố)

Happy reading!

------

Khi Harry lên bốn, cậu đã phát hiện ra một thế giới mới. Thế giới ấy chỉ cách nhà Số 4 đường Privet – nơi mà cậu và những người họ hàng chung sống khá hài hoà vài con phố, bên cạnh cửa hàng tạp hoá mà dì Petunia thường lui tới hai lần mỗi tuần, vào chín giờ sáng để mua sắm cho gia đình, Harry đã quá quen với việc bị kéo đi cùng bà. Việc chú Vernon đi làm và Dudley ở trại hè đồng nghĩa với việc sẽ không có ai ở nhà cùng Harry. Vì vậy, cậu phải đi theo dì của mình và bắt chịu đựng cái nóng hầm hập từ bầu trời quang mây trên đầu và mặt đường bê tông dưới chân mình.

Ngày đầu tiên, Harry đã phải đứng bên ngoài cửa hàng trong suốt ba tiếng đồng hồ mà dì Petunia đã dành để mua cả một xe tải đồ ăn có lẽ phải đủ cho ít nhất là năm con voi, hay trong trường hợp này là hai cha con nhà Dursley. Cậu suýt chút nữa đã ngất xỉu dưới cái nóng, vì vậy bằng một sự nhân từ hiếm có từ dì của mình, Harry được miễn làm việc nhà vào buổi chiều và được phép lên giường nằm sau khi uống một cốc nước.

Mùa hè không có Dudley tốt hơn nhưng có lẽ cũng tệ hơn so với những mùa hè trước. Tin tốt là Dudley không ở nhà để hành hạ Harry bằng những lời lăng mạ và những cú đánh mà cậu đang dần làm quen và tránh né. Mặt khác, chú và dì của cậu coi cậu như một người vô hình, không hề để tâm đến trừ khi cậu mắc lối và làm họ không hài lòng. Cậu làm việc nhà, dùng bữa, làm thêm việc nhà, đi ngủ, và lặp lại. Ngày này qua ngày khác trôi qua khiến chính Harry cũng cảm thấy hoài nghi rồi sẽ có một ngày cậu chìm lấp vào màn sương mù dày đặc của nước Anh mà chẳng có ai phát hiện ra.

Ngày thứ hai, Petunia dẫn Harry đến cửa hàng và bảo cậu đi tìm một nơi râm mát để đứng.

"Tao sẽ không để mày bị ngất khi tao đang mua sắm đâu. Ai mà biết được người khác sẽ nói gì khi nhìn cảnh đó cơ chứ!"

Đương nhiên, cậu không được phép chạm vào bất cứ thứ gì, không được nói chuyện với bất kì ai, và hơn hết là không được gây rắc rối. Cậu có thể đi bất cứ đâu miễn là cậu quay lại khi Petunia rời khỏi cửa hàng. Cậu không thể cùng vào cửa hàng, vì những người trong đó đều biết bà ta. Hiển nhiên là bà ta không hề muốn bị bắt gặp đi cùng với Harry. Cậu gật đầu và đi đến đầu bên kia của con phố, nơi có một toà nhà lớn với mái che lớn trên bậc thềm của cửa ra vào. Cậu ngồi xuống và chờ đợi.

Khoảng mười phút sau, Harry giật mình khi nhận thấy có ai đó đang vỗ nhẹ lên vai, cậu quay lại và thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đứng trên bậc cửa đằng sau.

" Cháu đang làm gì ở đây vậy, cậu bé? Cháu bị lạc sao?"

Harry lắc đầu, rồi cắn môi. Cậu không muốn phá luật mà dì đặt ra - không được bắt chuyện với người khác, nhưng rõ ràng lúc này việc tránh gây phiền phức là quan trọng hơn.

"Cháu đang đợi dì của mình. Dì ấy đang mua đồ và dặn cháu phải tránh xa rắc rối và ngoan ngoãn ngồi chờ dì ấy."

Người phụ nữ mỉm cười. "Nếu vậy thì sao cháu không vào trong nhỉ? Ở trong này mát mẻ hơn, và cháu có thể đọc thứ gì đó cháu thích."

Harry mỉm cười, nhưng rồi nụ cười ấy nhạt đi. "Cháu không được phép đọc bất cứ thứ gì. Dì Petunia nói rằng chỉ có những người ngu ngốc mới thích đọc sách thôi."

Người phụ nữ nhíu mày, mắt Harry dần mở to, lo sợ rằng cậu đã làm cô phật ý.

"Đó là điều ngốc nghếch nhất mà cô từng nghe đấy", người phụ nữ nói một cách nghiêm khắc. Harry co người lại, e dè trước sự giận dữ trong lời nói ấy. Gương mặt của cô dịu đi khi nhìn thấy cậu thu mình lại. "Không phải cháu đâu, cháu yêu. Mà là dì của cháu. Những cuốn sách vô cùng tuyệt vời. Chúng mở ra những thế giới mới, cho chúng ta mọi thông tin ta muốn, và tất cả những thứ ấy đều nằm ngay dưới đầu ngón tay của chúng ta." Cô nói, ánh mắt trở nên xa xăm và có vẻ như cô đang nhìn chăm chú lên bầu trời. Rồi cô nhìn xuống Harry. "Cháu tên là gì vậy?"

Harry có chút chần chừ, rồi nhận định rằng việc nói tên của mình không phá vỡ bất cứ quy định nào mà Petunia đưa ra. "Harry."

"Vậy, Harry, cháu thích đọc sách chứ?"

Harry do dự gật đầu. Ngay từ đầu cậu đã đọc những cuốn sách của Dudley nhiều hết mức có thể, tự học đọc bằng cách ngồi ở phía bên kia cánh cửa khi Petunia cố gắng dạy đứa con của mình. Mặc dù Harry không có ở đó, Dudley cứng đầu không muốn học đến nỗi Petunia đã phải dạy đi dạy lại mỗi bài học nhiều lần, càng ngày càng chậm cho đến khi nó nhớ được vì sự nhắc đi nhắc lại ấy, và Harry có thể dễ dàng bắt kịp và bắt đầu tự đọc được một mình sau một vài tháng. Dì và chú của cậu không hề bận tâm đến việc dạy cậu, nhưng họ lại không hề lưu tâm gì đến điều này. Cậu nghi ngờ rằng đó là do họ chưa hề nhận ra rằng cậu biết đọc và trong một giây phút đầy chắc chắn, cậu quyết định rằng đây là một khả năng mà có lẽ họ không nên phát hiện ra cho đến khi cậu đến trường và có thể nói dối rằng cậu học được từ đó.

Từ đó, cậu đã quen với việc đem những cuốn sách mà mình tìm được vào trong chiếc tủ bát của mình và đọc chúng ở đó. Không ai phát hiện ra việc những cuốn sách biến mất vì không ai bận tâm đi tìm chúng cả. Cậu không hiểu được nhiều từ ngữ, nhưng khi cậu đọc nhiều hơn cậu bắt đầu hiểu được nghĩa của chúng qua ngữ cảnh. Hiện tại cậu đã đọc được một nửa cuốn "Người lái buôn thành Venice"(The Merchant of Venice) của Shakespeare. Cậu đã dành vài tuần vừa qua để đọc nó, nhưng tiếng Anh cổ khó hơn nhưng cũng thú vị để giải mã hơn bình thường so với bình thường. Không may cho Harry, bởi nhà Dursley chẳng mấy mặn mà với việc đọc sách, tất cả những cuốn sách mà họ sở hữu chỉ để dạy học hoặc trưng bày, điển hình là bộ sưu tập của Shakespeare. May mắn là họ có rất nhiều những cuốn sách dạy nấu ăn, và chúng giúp kết nối hai thái cực đối lập đến cực điểm ấy. Hiển nhiên là Harry chỉ hiểu được một nửa những gì cậu đọc nhưng như thế là đủ cho cậu nhận thức được những chuyện đang diễn ra. Cậu không biết những cuốn sách mình đang đọc khó hiểu đến mức độ nào vì không có cơ hội tiếp xúc với những cuốn khác ngoài chúng ra. Vì vậy, cậu không cảm thấy phiền khi phải đọc một cách chậm chạp như vậy, tin tưởng rằng rồi mình cũng sẽ dần dần cảm nhận được trọn vẹn những cuốn sách ấy.

"Bao lâu nữa thì cháu phải quay lại chỗ dì của mình?"

"Thưa cô, ba tiếng ạ."

Người phụ nữ mím môi, hiển nhiên là không hài lòng với việc dì của Harry để một đứa trẻ nhỏ như vậy một mình bên ngoài lâu như thế.

"Vậy thì, Harry, tại sao cháu không vào trong nhỉ? Cháu có thể chọn bất cứ cuốn sách nào cháu muốn và đọc nó cho đến khi về."

Harry mở to mắt, ngạc nhiên vì lời đề nghị của cô. Chưa từng có ai nói điều gì tương tự như thế hay thể hiện rằng họ thật sự muốn dành thời gian cho cậu. Thường thì cậu sẽ bị ngó lơ hoặc bị đuổi đi chỗ khác.

"Thật ạ?" cậu hỏi. Người phụ nữ mỉm cười.

"Đương nhiên là thật rồi."

Cô nắm lấy tay và dẫn cậu vào trong toà nhà, và Harry có thể thấy được dòng chữ trên cánh cửa, 'thư viện'.