Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế

Chương 26: Ai tới giải cứu cô gái thuần khiết?

Lục Nhuyễn Tranh? Cái tên ngọt ngào như vậy thật sự thuộc về nữ nhân có thể so với yêu nghiệt này sao?

Lục tiểu thư lần này so với lần đi cùng Đường Đường càng thêm yêu mị, kẻ mắt màu đen đậm làm cho Lục tiểu thư giống như một ngôi sao nhạc rock ngang bướng, đôi môi xinh đẹp, cằm nhọn vừa vặn, cái eo nhỏ, bàn tay xinh xắn ngón tay thon dài, làm cho mọi người đều phải liếc nhìn.

Chung Minh chỉ gặp Lục tiểu thư một lần, nhưng vì người này ngũ quan xinh đẹp nổi bật, cho nên đến bây giờ Chung Minh cũng khó có thể quên. Phong cách ăn mặc vẫn rất bất đồng, nhưng nhìn trái nhìn phải nhìn tới nhìn lui thì Lục Nhuyễn Tranh này vẫn là đối tượng tình một đêm của bạn thân Đường Đường, đúng là bạn thân ở cùng với người này..... Lục tiểu thư.

"Ngồi." Bạch Cẩn Niên di chuyển vị trí mời Lục Nhuyễn Tranh, Lục Nhuyễn Tranh đương nhiên ngồi xuống, ánh mắt đầu tiên rơi vào mặt Chung Minh, không mặn không nhạt hỏi: "Vị này chính là?"

Chung Minh đặc biệt không được tự nhiên, trừ bỏ phát hiện một nửa của Bạch Cẩn Niên lại có lịch sử tình một đêm ở ngoài, còn cảm thán Lục tiểu thư này thật sự có thể diễn một vở kịch hoàn hảo, khả năng giấu giếm vết tích nói dối bình tĩnh như thế. Chuyện một đêm của Lục tiểu thư và Đường Đường phát sinh trước hay sau mình và Bạch Cẩn Niên gặp gỡ? Nghe ý tứ Bạch Cẩn Niên dường như hai người họ quen biết rất lâu, nói như vậy hai người là phân phân hợp hợp thành thói. Một đêm tình không chừng nảy sinh lúc mối quan hệ trở nên xa cách. Nhưng ai biết được? Chung Minh lo lắng cho Bạch Cẩn Niên.... Chung Minh liếc Bạch Cẩn Niên một cái.... Bạch Cẩn Niên căn bản là không biết gì về việc làm kia của Lục Nhuyễn Tranh sao? Bạch Cẩn Niên tổn thương, đều là do Lục Nhuyễn Tranh làm sao?

"Chung Minh." Chung Minh nhìn xuống cảm giác chua xót trong lòng, tự giới thiệu, "Tôi là cấp dưới của Bạch tổng giám." Chung Minh rất có hứng thú muốn biết Lục Nhuyễn Tranh có thể giả bộ đến trình độ nào.

Rõ ràng chính là Lục Nhuyễn Tranh hỏi Chung Minh trước, sau khi Chung Minh tự giới thiệu xong Lục Nhuyễn Tranh giống như cái gì cũng chưa nghe được, ngược lại giữ lấy cằm Bạch Cẩn Niên, một bên phát ra âm thanh "Chậc chậc" một bên lắc lắc đầu, ghét bỏ nói: "Cậu xem cậu, gầy thành cái dạng gì? Trên mặt cũng không có thịt. Tôi cũng không có hứng thú yêu đương với cương thi."

Ngay từ đầu Bạch Cẩn Niên đã mặc kệ Lục Nhuyễn Tranh làm gì thì làm, đợi Lục Nhuyễn Tranh nói xong Bạch Cẩn Niên mặt nóng không cam tâm để khuôn mặt bị giữ lấy, nhưng không dùng sức chống cự, chỉ là quay đầu sang chỗ khác tránh đi sự khống chế của Lục Nhuyễn Tranh.

Bạch Cẩn Niên như vậy làm Chung Minh nhớ tới đêm hoang đường lần đầu gặp nhau kia. Đêm đó Bạch Cẩn Niên có tuyệt vọng thuận theo, màu xám trong đôi mắt làm cho người ta đau lòng, biểu hiện hôm đó và hiện tại giống nhau như đúc.

Cho nên, người làm cho Bạch Cẩn Niên thương tâm đến mức tình nguyện tổn thương bản thân, chính là người trước mắt, Lục Nhuyễn Tranh sao?

Lại nói tiếp, hai người thật sự xứng đôi. Đều là nữ tử xinh đẹp quyến rũ, rực rỡ như nhau. Cùng hai người nói chuyện, Chung Minh cảm thấy mình giống khách đến từ Thổ tinh.

Lục Nhuyễn Tranh dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Bạch Cẩn Niên cúi đầu không nói, làm cho người khác không thoải mái tươi cười, hình ảnh này dường như ngưng động lại, môi đỏ mọng nhan sắc xinh đẹp làm người ta không rét mà run, tóm lại, đó cũng không phải là người làm cho người khác cảm thấy dễ chịu. Lục Nhuyễn Tranh di chuyển lại gần, tay phải khoác lên lưng Bạch Cẩn Niên đang dựa vào ghế, như là đem cả người Bạch Cẩn Niên kéo vào trong lòng.

"Chung tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi?" Không thể nói ngạo mạn cũng không thể nói là vô lễ, nhưng Chung Minh không thích ngữ điệu của Lục Nhuyễn Tranh.

"Hai mươi bảy." Chung Minh nhìn, nhất định Lục Nhuyễn Tranh đã hơn 30 tuổi, không muốn bị người đáng ghét này cho rằng mình là trẻ con, vì thế Chung Minh dõng dạc nói ra tuổi mụ của mình.

"Hai mươi bảy? Hai mươi bảy còn làm cấp dưới? Chung tiểu thư thật sự là người không có mưu tính nha." Lục Nhuyễn Tranh đâm thẳng vào lòng Chung Minh. Bạn gái trước vì sao bỏ chạy? Mặc dù đối phương chưa từng có ý nói thẳng nhưng làm sao Chung Minh không biết, đối phương là ghét bỏ việc nàng không có ý tiến thủ? Lý tưởng lớn nhất của Chung Minh là ở một thành phố nhỏ, mua một miếng đất, trồng trọt chăn nuôi, sáng tối an nhàn. Chung Minh vẫn luôn nghĩ loại cuộc sống này rất tốt đẹp, rất đáng giá mơ ước, nhưng đến khi người yêu rời đi mới nhìn rõ thực tế thì tàn khốc cỡ nào.

Đây là sự thật, tất cả mọi người đều muốn có căn nhà lớn rộng rãi, mở cửa ra là siêu xe đưa đón, ăn uống sang trọng, được người khác hâm mộ, không trách người nào, đây đúng là câu chuyện của Chung Minh.

Nhưng lời này được Lục Nhuyễn Tranh nói ra, cũng là một loại cảm thụ khác.

"Tôi thật không có nhiều ý cầu tiến." Chung Minh đối diện Lục Nhuyễn Tranh, ngữ khí không kiêu ngạo không xu nịnh, ngay cả tươi cười cũng vừa đúng. "Tôi chỉ muốn có cuộc sống ổn định, một người yêu chung thủy là tốt rồi. Có việc gì có thể so sánh với hai thứ này đâu?" Hai chữ "Chung thủy" kia được Chung Minh nhấn mạnh, hung hăng mà đem hai từ kia thêm dấu ngoặc kép.

Chung Minh chú ý tới Bạch Cẩn Niên vẫn không nói chuyện, biểu tình hơi hơi rung động một chút, tiện đà dùng một loại ánh mắt bất lực nhìn Chung Minh, dường như cầu xin Chung Minh không cần nói thêm gì nữa.

Trong lòng Chung Minh đau nhức giống như bị dao đâm phải, một chút cũng không muốn thấy thời khắc yếu ớt của nữ nhân kiên cường. Vốn định cùng Lục Nhuyễn Tranh đấu nhau, rốt cuộc khí thế bị tiêu tán không còn một mảnh.

Chung Minh và Bạch Cẩn Niên chỉ cách nhau một cái bàn vuông nhỏ, chỉ là cự li một cánh tay, lúc này, lại giống như đó là muôn sông nghìn núi xa xôi vậy.... Muốn giải cứu, nhưng nếu làm vậy sẽ bị người nghi ngờ, phỉ nhổ là người thứ ba?

"Chung thủy tất nhiên tốt." Có thể nhìn ra Lục Nhuyễn Tranh vững vàng vượt qua thử thách, sắc mặt không đổi tâm không đập mạnh, "Chính là, mỗi người hẳn có cuộc sống thuộc về mình. Tôi thấy Chung tiểu thư hiện tại, quá vui vẻ, không bằng cứ bảo trì cuộc sống thế này đi." Bỏ lại lời nói mỉa mai, Lục Nhuyễn Tranh xoay mặt liền hỏi Bạch Cẩn Niên, "Cậu ăn xong rồi sao?"

"Ừ."

"Còn chờ cái gì? Về nhà."

Thời điểm Chung Minh nói trả tiền, Bạch Cẩn Niên và Lục Nhuyễn Tranh cũng không ai phản đối.

Đi ra khỏi quán, đên khuya rét lạnh đến thấu xương, Lục Nhuyễn Tranh đi đến bên cạnh xe chờ Bạch Cẩn Niên mở cửa xe. Bạch Cẩn Niên cùng Chung Minh sóng vai đứng cạnh nhau, Chung Minh cảm giác được Bạch Cẩn Niên nhìn mình, nhưng đến khi Chung Minh quay đầu muốn nhìn lại thì Bạch Cẩn Niên đã dời tầm mắt, nhìn về phía Lục Nhuyễn Tranh đang đi.

Bạch Cẩn Niên giống như muốn nói ra suy nghĩ của mình lại không kịp nói, đồng dạng Chung Minh cũng có lời muốn nói, lại không biết có nên nói hay không. Thẳng đến khi xe Bạch Cẩn Niên biến mất trong tuyết trắng mù mịt thì Chung Minh mới phục hồi lại tinh thần, thở dài thật sâu, kéo theo mệt mỏi nện bước đi đến tàu điện.

Lúc về đến nhà mẹ thấy Chung Minh thất hồn lạc phách bộ dạng hoảng sợ, chạy nhanh giúp phủi đi tuyết trên vai, quay lại hỏi nữ nhi bảo bối làm sao vậy. Chung Minh lắc đầu nói không có việc gì, sau đó đi về phòng của mình.

Từ trong túi lấy ra điện thoại di dộng, phát hiện có một tin nhắn ngắn từ Bạch Cẩn Niên, chỉ có hai chữ "Ngủ ngon", nhưng sau ngủ ngon là một chuỗi dấu chấm lửng.

Bạch Cẩn Niên muốn nói cái gì đó, nhất định là như vậy.

Chung Minh nghĩ đến gọi điện thoại, nhưng lại chần chờ.

Đó là bạn gái người khác, vô luận Lục Nhuyễn Tranh làm cho người ta chán ghét thế nào, hai người quan hệ vẫn như trước là —— người yêu.

Chung Minh ghét nhất là loại người thứ ba, chẳng lẽ nàng phải chen chân vào chuyện tình của người khác?

Cầm di động lạnh như băng kia đến lúc nóng lên, vẫn không gọi điện thoại đi.