Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi

Chương 31: Gặp gỡ

"Mình nói Long Ngạo, tiểu tử cậu xem mình là chỗ giới thiệu hôn nhân sao, vậy còn ra cái gì, cậu cho là mình rất rãnh rỗi sao, dù muốn tìm một phụ nữ để kết hôn cũng không thể tùy tiện, phụ nữ là động vật có lòng tham không đáy, cậu phải nên coi chừng, phải thật cẩn thận tìm đối tượng kết hôn với cậu chứ nếu không sẽ ăn cậu đến xương cũng không chừa."

Hình như, trong tâm người nào đó cũng có chút đau đớn, sau khi nói đến đây, ánh mắt của anh thoáng buồn bã, nhưng rất nhanh nụ cười bất cần đời lại nở rộ trên mặt anh, giống như anh chưa hề có vẻ gì gọi là đau đớn.

"Xin lỗi, đã nhắc lại chuyện cũ thương tâm của cậu, được, tự mình nghĩ biện pháp, mà cậu nói mình mới nhớ, phụ nữ, không đáng giá bỏ ra sự thật lòng, điểm này thì cả mình và cậu đều cùng chung suy nghĩ. Mình thật hâm mộ cậu...người nhà cũng không buộc cậu phải kết hôn. ., cạn chén."

Long Ngạo vỗ vỗ vai Hoàng Phủ Tà, trong lòng anh cũng có chút áy náy, giơ ly rượu lên, hai người uống đến trời đất mù mịt, không say không về. . . . . .

*

Buổi sáng, bầu trời mùa hạ bất chợt đổ mưa, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng sấm sét.

Tư Đồ Hoả, tên gọi này cũng rất có cá tính đi, cô hai mươi hai tuổi. Là bà chủ một tiệm bán hoa, bởi vì tiệm bán hoa buôn bán cũng không tốt lắm, nên chính cô cũng kiêm luôn chức vụ nhân viên.

Cô có một mái tóc dài đen nhánh đến tận eo, lúc này mái tóc dài được buộc tùy ý giống như cái đuôi ngựa, dung mạo của cô rất đẹp, mặc dù không phải là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng cũng là một giai nhân ngây thơ trong sáng.

Cô ngồi lên chiếc xe chạy bằng điện, ở bên trong giỏ xe phía trước của chiếc xe đang để một bó hoa hồng đỏ tươi, tổng cộng là hai mươi chín đóa, cộng thêm một đóa hoa Phong Tín Tử.

Cô mới vừa nhận được đơn đặt hàng, đối phương muốn cô tự mang hoa giao qua, cô lẩm nhẩm ghi nhớ địa chỉ, sau đó dắt chiếc xe chạy bằng điện ra rồi lên đường.

Xe chạy chừng khoảng nửa giờ, đi tới bên ngoài một quán bar, xem ra là quán bar chuyên cho khách ngủ qua đêm.

Cô bước đến cùng cô gái lễ tân ở đại sảnh lên tiếng chào hỏi, sau đó ôm bó hoa vào thang máy đi lên tầng trên.

Đến tầng lầu hai mươi mốt, thang máy dừng lại, cô bước đi ra ngoài, tìm được gian phòng số 202 mà người khách yêu cầu, cô lập tức giơ tay gõ cửa.

Thật kỳ quái, cô gõ cả nửa ngày cũng không thấy ai lên tiếng, cũng không có người ra mở cửa, sau đó cô thử nắm tay cầm cánh cửa xem có ai có thể ra mở cửa hay không, kết quả cửa lại dễ dàng mở ra, không thể nào, cô nghĩ người khách này rất bất cẩn đi, ngay cả cửa phòng cũng không khoá.

Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, ghé đầu lên trước nhìn một chút, aaa, trên đất đang có rất nhiều quần áo, đều là của đàn ông, quần dài, áo sơ mi, áo khoác, quần lót, vớ. . . . . .

Vị khách này là một người đàn ông rồi.

Cô rất bất tiện mà đi vào, lần nữa cô giơ tay gõ lên cửa mấy cái, khi tầm mắt không cẩn thận nhìn về phía giường lớn, trước mắt giống như có đồ vật gì đó cản trở cô, là một vật thể to lớn.

Cô cẩn thận nhìn lên, trời ơi, vật thể to lớn kia là người, còn là một người đàn ông, chẳng những là người đàn ông, mà còn là đang loã thể trần truồng.

Ánh mắt của cô không dám nhìn xuống dưới, vậy không thể làm gì khác hơn là nhìn lên trên rồi, ưmh, vóc người này đúng là, thật sự quá hoàn mỹ rồi.

Sau đó, cô nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia đang nhìn cô khiến cô không tình nguyện dời ánh mắt khỏi tuyệt sắc mỹ nam.

Cô, cô vội vàng nhắm mắt lại, mới vừa rồi tại sao cô có thể nhìn chằm chằm một người đàn ông đây, còn là một tuyệt sắc loã nam.

A, quá mất mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không tự chủ được nóng lên, người đàn ông đi về phía cô, anh ta, anh ta muốn làm gì đây. . . . . . Mặt cô hồng hồng, thầm nghĩ rằng chuyện lãng mạn gì đó sắp sửa sẽ trình diễn trên người mình, nhưng anh ta lại thô lỗ đẩy cô ra, cô không ngờ tới anh ta sẽ làm như vậy nên rất bất nhã mà té nhào trên đất, người đàn ông này như thế nào cũng chưa chào hỏi cô một tiếng đã đẩy cô ngã.

Đi ra, một tiếng vang thật lớn, "rầm", người đàn ông này thế nhưng đạp một cước đóng cửa phòng lại rồi.

"Anh, tôi là tới giao hoa, anh làm gì mà đẩy tôi như thế, một chút lễ phép cũng không có."

Tư Đồ Hoả từ dưới đất đứng dậy, trên hành lang có mấy nhân viên làm vệ sinh thấy vậy đều len lén cười.

Cô lại gõ cửa phòng, nhìn bó hoa trong ngực kia, bó hoa bị đè ép nhìn thật đáng tiếc.

"Tôi không có đặt hoa, cô có thể cút."

Thời điểm cô ôm trong lòng bó hoa đáng thương kia, cửa phòng lại mở ra, chỉ là mở ra rồi đóng lại thật nhanh, đối phương rống lên với cô một câu xong lại dùng sức đóng cửa phòng lại.