"Anh nhanh đi làm đi, sắp bị muộn rồi, anh là ông chủ thì phải làm tấm gương tốt."
Thiển Hạ cảm giác có cái gì đó đang nhìn chằm chằm mình, lại cảm giác mép váy của mình bị cái gì đó cắn cắn kéo xuống, cô đẩy Tần Trác Luân ra, cúi đầu nhìn xung quanh thì lập tức thấy được một chú thỏ con vô cùng đáng yêu.
Hoá ra là do chú thỏ nhỏ này dùng chân thỏ kéo mép váy của cô, lại còn dùng một loại ánh mắt như hồng ngọc tò mò nhìn chằm chằm Thiển Hạ, con thỏ nhỏ này giống như không sợ người vậy, thực sự chọc người ta thích thú.
Thiển Hạ khom lưng ôm chú thỏ nhỏ lên, nghĩ muốn cho con thỏ tắm rửa một chút.
"Được, tôi đi làm, giữa trưa cô có muốn mang cơm trưa tới cho tôi ăn hay không, tôi không thích đồ ăn mua bên ngoài."
Tần Trác Luân có chút đố kỵ với con thỏ kia, hiện tại Thiển Hạ lại dùng ngón tay chải chuốt lông mao cho nó khiến con thỏ kia thoải mái nhắm mắt lại.
"Được rồi, giữa trưa tôi đi qua gặp anh, anh nhanh đi làm, đi đường phải cẩn thận."
Bây giờ trong lòng Thiển Hạ cảm thấy rất hứng thú với chú nhỏ nhỏ, vẫy vẫy tay rồi xoay người đi vào trong nhà.
Tần Trác Luân lên xe lái đi, anh cố ý lái xe đi hơn mười mét rồi quay ngược trở lại.
"Em thỏ nhỏ ngoan, chị có chuyện đi ra ngoài trước, chị vừa mới cho em tắm rửa, em ngoan ngoãn ở lại nhà nha, chị đi sớm một chút sẽ trở về ngay, nơi này có một ít thức ăn để em ăn trước, lúc chị trở về sẽ mua một ít cà rốt em thích ăn, ngoan ngoan nha..."
Thiển Hạ cho con thỏ nhỏ tắm rửa, cũng chuẩn bị một ít thức ăn, sau đó cô đi tới bồn hoa lấy chuỗi chìa khoá của công ty Tần Trác Luân chuẩn bị xuất phát, trước lúc xuất phát cô còn ngồi xổm xuống trước mặt con thỏ, nói chuyện với con thỏ nhỏ, cũng không biết con thỏ nhỏ có nghe biết hay không.
Thiển Hạ mở cửa đi ra ngoài, đi đến ven đường ngoắc ngoắc một chiếc taxi đi tới công ty Tần Trác Luân.
Cô không muốn lúc Tần Trác Luân tìm không thấy chìa khoá công ty sẽ trở về nhà tìm, mà hiện tại giờ cô đến công ty cũng vừa đúng thời gian hẹn với anh, cô muốn tận dụng khoảng thời gian này mở két sắt trong văn phòng của anh để lấy ra phần kế hoạch kia.
Mà lúc này Tần Trác Luân đã trở về chỗ ở, đối với chuyện Thiển Hạ đi ra ngoài cũng không ngoài ý muốn của anh, anh lập tức gọi điện thoại cho Lôi, anh vừa gọi điện thoại vừa đi vào thư phòng, đóng lại cửa thư phòng, đồng thời cũng giấu kín chuyện hai người bọn họ đang nói.
*
Thiển Hạ đi tới công ty Tần Trác Luân.
"Tô tiểu thư sớm, tổng giám đốc chúng tôi mới đi ra ngoài, cô có muốn tôi gọi điện thoại thông báo cho tổng giám đốc đến tiếp cô không?"
Lôi từ văn phòng của Tần Trác Luân đi ra, nhìn về phía Tô Thiển Hạ chào hỏi.
"Không cần gọi điện thoại cho anh ấy, xin hỏi anh là?"
Tô Thiển Hạ chưa thấy qua Lôi bao giờ, tự nhiên cũng không biết thân phận của Lôi, cô biết Tần Trác Luân có một người bạn tốt là Thượng Quan Kì, mà Thượng Quan Kì cũng có một đôi mắt sắc bén mê người, bên cạnh anh ta vẫn luôn có một người bảo hộ đi theo, gọi là Diêm Tử.
Chính cô cũng có một lần được anh ta cứu sau đó lại bị anh ta đưa đến chỗ của Tần Trác Luân.
Nhưng còn người đàn ông này lại đi ra từ văn phòng của Tần Trác Luân, trên người anh ta cũng có một khí chất vương giả giống như Tần Trác Luân vậy.
Như vậy khẳng định đây cũng là một người có khả năng quần đảo thiên hạ, tại sao lại ở trong công ty của Tần Trác Luân?
Tô Thiển Hạ dù sao cũng là chủ một quán bar có tiếng, cũng gặp qua không ít người, nên khả năng nhìn người vẫn có phần lợi hại.
Cô tin tưởng người đàn ông này cũng không phải người bình thường, chính cô cũng có điểm đề phòng anh ta.
"Tôi gọi là Lôi, là tổng giám bộ phận quảng cáo của công ty, đây là danh thiếp của tôi, Tô tiểu thư, thật sự không cần gọi điện thoại cho tổng giám đốc chúng tôi chứ?"
Lôi đưa ra danh thiếp của mình, anh thủy chung vẫn mang theo cặp kính mắt kia, làm cho người ta nhìn không rõ thần thái dưới ánh mắt anh là gì, tự nhiên cũng đoán không ra tâm tư của anh ta.
"Lôi, bản thân tôi đi vào chờ anh ấy là được rồi, sẽ không quấy rầy anh công tác, nếu không tôi cảm thấy mình trở thành trách nhiệm của các anh mất."
Tô Thiển Hạ khéo léo từ chối cách gọi điện thoại của Lôi, đồng thời cũng cự tuyệt mọi khả năng nói chuyện khác trước mặt anh.
"Được, vậy xin cô cứ tự nhiên. Tôi có chuyện đi trước."
Lôi ung dung mở sẵn cửa, sau đó đi thẳng về phía bộ phận quảng cáo.
Thời điểm cô xoay người, Thiển Hạ giống như thấy được khóe miệng anh ta giơ lên một đường cong.
Khoé miệng giơ lên đường cong kia tựa hồ đang muốn nói điều gì, biểu thị cái gì?
Trong lúc này cô đoán không ra.
Thôi, không muốn nghĩ chuyện này nữa, anh ta là người của công ty Tần Trác Luân, có nhiều tổng giám đốc thì sẽ có nhiều nhân viên, đó cũng là chuyện đương nhiên, cô không nên đặt lực chú ý ở trên người anh ta làm gì.
Tô Thiển Hạ dùng chìa khoá của Tần Trác Luân mở ra cửa văn phòng.
Nếu như Tô Thiển Hạ cẩn thận chú ý đến một điểm thì cô sẽ nghĩ tới một sự kiện, thí dụ như việc Lôi vừa mới đi ra từ văn phòng của Tần Trác Luân, như thế Lôi nhất định cũng có một cái chìa khoá văn phòng của Tần Trác Luân rồi.
Vậy thì vì sao Tần Trác Luân lại vẫn phải đi về tìm chìa khóa?
Chỉ tiếc Tô Thiển Hạ đã sơ sót điểm ấy, nên không có phát hiện.
Tô Thiển Hạ đi vào thì cũng khóa cửa lại, sau đó cô đặt túi xách của mình lên bàn, tiếp theo cô cầm chuỗi chìa khóa đến phía két sắt.
Trong lúc đó, Lôi trở lại văn phòng của chính mình, ngồi ở trước máy tính, nhìn camera theo dõi.
Trên mặt Lôi mang theo nụ cười như có như không, anh đang đợi lúc Tần Trác Luân trở về mặt đối mặt với Tô Thiển Hạ, không biết lúc đó Tô Thiển Hạ sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Điều ấy thật làm cho anh có phần tò mò.
Tô Thiển Hạ cũng có cảm giác chỗ nào là lạ, theo bản năng cô ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía văn phòng, trong tiềm thức cảm thấy giống như có người ở đâu đó đang nhìn cô chằm chằm.
Cô lại cẩn thận tìm tìm, lại nhìn nhìn, cũng không thấy được chỗ nào cất giấu camera nhỏ cả, có lẽ là cô đã suy nghĩ quá nhiều đi, cô lắc đầu, đi trở về phía két sắt, nhưng thật sự là không xong, cần phải có mật mã, vậy rốt cuộc mật mã Tần Trác Luân thiết kế là cái gì đây?