"Có thể là do ánh nắng mặt trời bên ngoài quá nóng, đi, chúng ta đi vào, em có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không."
Tần Trác Luân có điểm hơi kích động, anh không muốn Thiển Hạ biết về chuyện bạn gái Hứa Mộng Phỉ trước đây của mình bởi vậy nên anh không nói rõ.
Mà nói tránh sang chuyện trên người của Thiển Hạ.
"Em vẫn tốt lắm, em cũng không phải là người phụ nữ yếu đuối, đúng rồi, hai ngày nay anh cũng không có đi làm mà một mực theo chăm sóc em, như vậy
có phải không được tốt lắm đúng không?"
Thiển Hạ cũng không muốn bởi vì chính mình mà làm chậm trễ đến công việc của anh.
"Em mới từ trên lầu ngã xuống, thật sự không có việc gì? Thiển Hạ, có phải
em có chuyện gì gạt anh không nói cho anh biết phải không?"
Anh không có nói cho cô chuyện anh đã phát hiện cô mang thai, anh muốn đợi cô chính miệng nói cho anh biết.
"Không, nào có chuyện gì gạt anh, a, em nhớ ra rồi, hôm nay là ngày thứ tư, em phải đi làm."
Thiển Hạ vỗ trán của mình, cô ở cùng với anh nên đều đã quên chuyện mình đã
đáp ứng với Vũ Tình, hai ngày nay anh còn đặc biệt không đi làm mà ở nhà bồi cô, lại còn xuống bếp học tập, trong lòng cô nói không cảm động là
gạt người.
Cô nghĩ cũng nên rời khỏi một chút, muốn đi đến
quán bar kia nói một tiếng với Vũ Tình, nói cho cô ấy biết cô không muốn lấy trộm bản kế hoạch kia, không phải chỉ là vấn đề sai lầm ở bản kế
hoạch kia sao, Tần Trác Luân thông minh như vậy thì tự sửa chữa không
được sao, nói không chừng Tần Trác Luân đã sửa chữa xong xuôi rồi, nếu
không thì làm sao lại có thể khóa trong két sắt kia được.
Đúng, nhất định là như vậy, Thiển Hạ càng nghĩ càng cảm thấy được ban đầu
chính mình đã quá xúc động nên mới chịu đáp ứng giúp Vũ Tình lấy trộm
bản kế hoạch kia, hiện tại cô không còn muốn lấy trộm nữa, mà chuyện này căn bản cũng chỉ là một chuyện rất nhỏ, không cần thiết phải đi lấy
trộm, cũng không giống chuyện lúc trước cô muốn trộm gen của anh sinh
bảo bảo, mà chuyện kia mới đúng là chuyện lớn.
Biểu tình
trên mặt Thiển Hạ cực kỳ phong phú, biểu tình suy nghĩ trong lòng cô
cũng rất sinh động đáng yêu, Tần Trác Luân nhìn cảm giác cô chơi rất
thích thú nên cũng không cắt ngang ý nghĩ của cô, nhưng cô nói muốn đi
đến quán bar.
Điểm ấy làm anh bất chợt mất hứng, chẳng lẽ cô nhìn không ra chuyện anh rất để ý cô sao?
Cô lại còn tính toán gạt anh chuyện mình mang thai nữa?
"Em thật sự muốn đi, em không biết anh đối với em?"
Hai chữ kia rất khó nói ra khiến Tần Trác Luân có chút phiền não.
Anh không muốn cô đi.
"Anh đối em cái gì, có phải muốn nói cho em biết anh đối với em cũng không
tệ lắm, cái này em biết, nhưng mà em vẫn phải đi, chúng ta hai người đã
nói thì phải giữ lời, đều nói chỉ ở lại ba ngày, hiện tại đã sau thời
gian đó, tiền đã kiếm được rồi. Cái chìa khoá này trả lại anh, anh cần
phải chăm sóc chính mình thật tốt.., em không lấy trộm của anh gì cả,
nói không chừng người khác lấy trộm, anh nói đúng không, không thể không có tâm phòng bị người, anh không cần ngốc như vậy biết không."
Thiển Hạ nói xong, hiện tại đả thông mọi chuyện làm toàn thân cô đều cảm thấy thoải mái rồi.
Cô dẫm bước nhẹ nhàng đi lên lầu, cô thích Tần Trác Luân, lại không muốn
bởi vì thích anh mà buông tha cuộc sống độc thân của mình, đó là một sự
lựa chọn thật không sáng suốt.
Nhìn cái chìa khoá trong tay, Tần Trác Luân nhíu mày lại đến muốn cong lên rồi.
Cô vậy mà từ bỏ việc lấy trộm bản kế hoạch của anh, mà anh lại còn cố ý cho cô biết rõ mật mã két sắt.
Bất quá vì điểm này khiến anh nhìn ra được tâm Thiển Hạ thật ra là hướng về bên mình.
Chính mình muốn để cho cô biết hay không, kỳ thật chính anh đã phát hiện cô mang thai rồi mà?
Tạm thời không nói, trong lòng anh còn có một tầng lo lắng khác nữa, bởi vì cú điện thoại mới vừa gọi kia làm cho anh càng cảm thấy được sắp tới sẽ có một chuyện lớn gì đó sắp phát sinh rồi.
Chính mình giả vờ không biết chuyện cô mang thai, để cho cô một mình rời đi trước, xem như đây là tạm thời.
Đây cũng không phải là chuyện xấu.
Hứa Mộng Phỉ muốn trở về, nên xử lý mối quan hệ với Hứa Mộng Phỉ như thế nào đây?
"Anh giúp em."
Nhìn Thiển Hạ cầm theo từng túi hành lý mang xuống, anh bình tĩnh nhận lấy rồi nói.
"Không sao, cầm được thì cũng buông được, ha ha, cám ơn anh không có dây dưa
không rõ với em, chỉ riêng về điểm này, anh đã cho em một sự vui mừng
rồi."
Thiển Hạ mang theo nụ cười thần bí đi ra mở cửa, đi
tới sau bãi cỏ, mở cửa xe ngồi trên ghế phụ, sau đó anh cũng lên xe, mới vừa nịt chặt dây an toàn chuẩn bị lái xe thì tự nhiên cô lại bất ngờ ôm cổ của anh rồi hôn lên miệng của anh, này?
Thẳng thắn mà
nói, không phải anh không bị phụ nữ cưỡng hôn qua, nhưng lúc này bị
Thiển Hạ cường hôn, trong lòng vẫn là rung động không nhỏ, chẳng lẽ
chính mình lại thích cô hơn lúc trước thích Hứa Mộng Phỉ?
"Ách, anh lại ngẩn người, như thế nào, bị em cưỡng hôn làm anh giật mình như
vậy sao, đây chính là khiến trong lòng em có phần tổn thương đó, lái xe
đi thôi, còn ngẩn người nữa thì anh sẽ biến thành đồ ngốc."
Thiển Hạ cười cười nói xong, ngồi ngay ngắn thì lập tức thúc giục anh lái xe.
"Ở trước mặt em biến thành tên ngốc cũng không sao, về sau có chuyện gì
nhớ gọi điện thoại cho anh, nếu như chúng ta không phải là tình nhân thì cũng xem là bằng hữu đi."
Tần Trác Luân thật sự nhìn mặt cô, nói lời này để cho Thiển Hạ nhận rõ sự việc là như thế nào?
Cảm giác khi anh nói lời này chứa đầy hàm ý, giống như còn có một tầng ý tứ khác vậy, thôi, đàn ông luôn là như thế này, có đôi khi làm cho người
ta thật sự không hiểu, chỉ mong về sau bảo bảo sinh ra sẽ không giống
anh khó có thể nắm bắt như vậy, như chính mình thật tốt, sinh hoạt đơn
giản, đơn giản sẽ thoải mái!
"Được, lần sau tìm anh nói
không chừng em sẽ lại được anh cho một số tiền lớn...., anh cứ chờ tiền
của anh bị em một lần lại một lần toàn bộ từ từ lấy hết đi."
Thiển Hạ nửa đùa nửa thật nói xong, không khí cũng trở nên thoải mái trở lại, cô nhìn thấy anh đang cười, cười cực kỳ thoải mái. Kỳ thật, anh cười rộ lên cũng quá mê người rồi.