Editor: Huyền*Vũ
"Ba à, con cũng muốn uống rượu, con nhìn chiếc ly trong tay An tiểu thư kia không tệ, con cũng muốn nếm thử."
Thượng Quan Hồng làm nũng với Thượng Quan Niên. Thượng Quan Niên từ trước đến giờ rất chiều cô ta, thế nên với một yêu cầu nho nhỏ như thế, ông nhất định sẽ không quá chú ý. Chẳng qua, ông dù sao cũng lăn lộn ở trên thương trường, khi nhìn thấy An Dĩ Mạch ông liền phát hiện trong ánh mắt con gái nhà mình đã coi An Dĩ Mạch là gì.
Nhìn lại An Mặc Hàn một chút, ông cũng từng nghe đồn về An Mặc Hàn. Tuy rằng anh có rất nhiều scandal, song xem ánh mắt của anh, ông cảm thấy hẳn là những scandal liên quan tới An Mặc Hàn đều là giả, còn tin đồn anh không cho phép phụ nữ tiếp cận hẳn là thật.
Lại nhìn An Dĩ Mạch một chút, mặc dù ông chưa từng thấy qua, nhưng lại cảm thấy không khỏi quen thuộc. Từ khí chất của cô mà nói, liền biết ngay cô tuyệt đối không chỉ là một nhân viên thôi đâu, phong cách trên người cô còn tốt hơn cả con gái nhà mình.
Chẳng qua là đối với đề nghị của Thượng Quan Hồng, nguyên nhân ông không từ chối còn có một, chính là muốn nhìn một chút xem An Mặc Hàn đến cùng đối với Thượng Quan Hồng là như thế nào. Vợ ông có nói với ông suy nghĩ của con gái nhà mình, tên tiểu tử nhà họ Toàn kia nếu không thích con gái mình, Hồng Hồng cũng không thích cậu ta, ai, không bằng để con gái mình tự lựa chọn đi. Hơn nữa, ấn tượng của ông với An Mặc Hàn cũng không tệ. Dưới cái nhìn của ông, An Mặc Hàn so với Toàn Ti Dạ chỉ có hơn chớ không có kém, vì vậy, nếu như Hồng Hồng thật sự có thể thuận lợi gả cho An Mặc Hàn, ông cũng vui mừng khi thấy vậy.
"Hồng Hồng, không nên càn quấy."
Tuy rằng Thượng Quan Niên nói thế, nhưng không có bất kỳ ý tứ trách cứ nào.
"Ba à, không cần nha, Hồng Hồng muốn uống ly kia, con nghĩ, An tiểu thư hẳn sẽ không để ý đâu."
Thượng Quan Hồng một bên oan ức mà nhìn An Dĩ Mạch, An Mặc Hàn muốn nói gì đó, An Dĩ Mạch lại đè tay anh lại, quay sang Thượng Quan Niên bọn họ nở nụ cười. Nụ cười này, lại khiến cho Thượng Quan Niên và Tô Lạc mai sau trong cuộc đời, mỗi khi nhớ lại nụ cười đó còn thấy tươi đẹp hơn so với ánh mặt trời mùa xuân, trong lòng đều bùi ngùi, xúc động. Tất nhiên, những chuyện này đều là nói sau.
"Thượng Quan tiểu thư nếu như không chê, Thượng Quan tiểu thư uống ly này đi. Tôi cũng chưa động tới, Thượng Quan tiểu thư bỏ qua cho."
An Dĩ Mạch cười rất là rực rỡ, Thượng Quan Hồng nhìn dung nhan tuyệt sắc của cô, thầm đố kị. Thế nhưng vì vướng Thượng Quan Niên cùng An Mặc Hàn ở đây, trên mặt cô ta không có biểu hiện ra.
"Cảm ơn An tiểu thư."
Cô ta cầm ly rượu của An Dĩ Mạch qua, rất tao nhã nhấp một hụm.
"Đừng khách khí."
An Dĩ Mạch cười cười, An Mặc Hàn đưa tay ra ôm lấy vai cô, An Dĩ Mạch thuận thế rúc vào gần sát lồng ngực An Mặc Hàn. Cảnh tượng đẹp như thế, chí ít người ở bên ngoài thấy rất đẹp, nhưng theo Thượng Quan Hồng thấy, vậy mà lại thật chói mắt.
Thượng Quan Niên nhìn động tác giữa bọn họ, cười cười, tình cảm giữa người trẻ tuổi bây giờ thực sự là không còn giống với bọn họ trước đây.
Còn lại Tô Lạc vẫn luôn không có bất kỳ biểu lộ gì, chỉ là khi nhìn thấy An Dĩ Mạch rúc vào trong lòng An Mặc Hàn thì ánh mắt trầm xuống. Chẳng qua một màn này lại bị An Mặc Hàn bắt được, An Mặc Hàn càng ôm chặt An Dĩ Mạch hơn, hướng về Tô Lạc nở nụ cười đáng đánh đòn.
"Tổng giám đốc An, nghi lễ ngay lập tức sẽ bắt đầu, tôi trước tiên ở nơi này chúc mừng Đồng Thoại Thương Thành khai trương thuận lợi."
"Cảm ơn lời chúc của tổng giám đốc Thượng Quan."
Đúng lúc này, cửa phòng lại bị mở ra, Dĩ Mạch vẫn nhìn thấy người nhân viên kia.
"Tổng giám đốc, tổng giám đốc Chiếm, tiểu thư Hàn Ngữ Yên, cùng tiểu thư Dư Huyên đến."
Tiếp đó một nam hai nữ đi vào, An Dĩ Mạch thấy Chiếm Nam Huyễn cùng Hàn Ngữ Yên, còn có Huyên Huyên tiến vào. Chiếm Nam Huyễn hôm nay ăn mặc chỉnh tề, một thân âu phục màu xanh lam, chợt lộ rõ thêm khí chất vương tử tao nhã của anh.
Hôm nay Hàn Ngữ Yên mặc chính là một thân trang phục công chúa, trắng trẻo mịn màng, rất thanh thuần đáng yêu, không hổ là tiểu thiên hậu giới giải trí, tiểu công chúa trong lòng mọi người. Huyên Huyên hôm nay mặc chính là một thân sườn xám màu lam nhạt, phối với trên người một chiếc áo khoác nhỏ màu trắng. An Dĩ Mạch nhìn Huyên Huyên đứng ở bên cạnh Chiếm Nam Huyễn, đột nhiên cảm thấy hai người rất xứng đôi, đến cả quần áo cũng rất xứng.
"Ha ha ha..."
Dĩ Mạch nhìn thấy cảnh tượng này cười nghiêng ngả, An Mặc Hàn hơi nghi hoặc nhìn An Dĩ Mạch một chút. An Dĩ Mạch thấy Chiếm Nam Huyễn và Huyên Huyên nhíu nhíu mày với An Mặc Hàn, An Mặc Hàn nhất thời rõ ràng ý tứ An Dĩ Mạch, bất đắc dĩ cười cười.
"Tổng giám đốc An, chú Thượng Quan."
Đầu tiên Chiếm Nam Huyễn chào hỏi bọn họ. Mà Thượng Quan Niên cùng Chiếm Diêm lại là bạn tri kỉ, cho nên rất quen thuộc với Chiếm Nam Huyễn, cũng khá xem trọng người trẻ tuổi này.
"Nam Huyễn, đã lâu không gặp, cha cháu thân thể có khỏe không?"
"Cha cháu rất tốt, phiền chú Thượng Quan đã quan tâm."
"Ha ha ha, thật là tốt rồi, chờ ngày nào đó hai nhà chúng ta cùng tụ tập."
"Vâng."
"Tổng giám đốc Thượng Quan, tổng giám đốc An, Thượng Quan tiểu thư."
Hàn Ngữ Yên là minh tinh dưới trướng tập đoàn Thượng Quan cho nên rất tôn trọng Thượng Quan Niên.
"Hàn tiểu thư."
"Tổng giám đốc An, lần đầu gặp gỡ, tôi là Dư Huyên."
Dư Huyên chủ động chào hỏi An Mặc Hàn, cô đã sớm biết người này là An Mặc Hàn, vốn đang không quá chắc chắn người đàn ông có một đôi mắt hoa đào tuyệt mỹ vô song này có phải là An Mặc Hàn không. Song nhìn An Dĩ Mạch thân mật tựa vào bên cạnh anh như vậy, cô liền khẳng định anh chính là An Mặc Hàn.
"Xin chào, tôi là An Mặc Hàn."
An Mặc Hàn cũng là từ Dĩ Mạch mới biết cô gái Dư Huyên này.
"Tổng giám đốc, sắp bắt đầu rồi."
Lúc này Anna đi tới nhắc nhở bọn họ, một đám người chen chúc trong một căn phòng, An Dĩ Mạch đã sớm muốn ra ngoài rồi, may mà nghi lễ sắp bắt đầu. Cô nhìn gương mặt cười quyến rũ của Thượng Quan Hồng, ha ha, có thể xem kịch vui rồi.
"Tổng giám đốc Thượng Quan, chúng ta đi xuống thôi."
"Tổng giám đốc An xin mời."
"Mời."
Đi tới cửa thì đột nhiên Thượng Quan Hồng cảm thấy không thoải mái, cô ta thấy rất đau bụng.
"Ba à, con đột nhiên không thoải mái, không thể đi cùng ba được, thực sự là rất xin lỗi tổng giám đốc An."
"Hồng Hồng, không sao chứ, có muốn mời bác sĩ hay không, làm sao đột nhiên lại không thoải mái?"
Thượng Quan Niên nhìn con gái nhà mình ôm bụng dáng vẻ không thoải mái thì rất lo lắng, Tô Lạc nhíu nhíu mày, không hề nói gì.
"Thượng Quan tiểu thư có cần mời bác sĩ không?"
Dù sao cũng là khách, An Mặc Hàn không mở miệng nói chuyện, chỉ có An Dĩ Mạch mở lời.
Thượng Quan Hồng nhìn An Dĩ Mạch làm bộ quan tâm, rất tức giận, chẳng qua vào lúc này bụng cô ta là quan trọng nhất. Hơn nữa, cô ta muốn đi vệ sinh, sắp không nhịn nổi rồi.
"Không cần đâu ba, con muốn đến phòng rửa tay, ba không cần để ý đến con, cũng không cần làm phiền An tiểu thư."
Không đợi mọi người trả lời, Thượng Quan Hồng liền xông thẳng về phía phòng rửa tay, một chút hình tượng cũng không còn.