Tổng Giám Đốc Vô Pháp Vô Thiên

Chương 5

"Tổng giám đốc Mặc, tôi đang nói chuyện với bạn..." Cô gái bị kéo đi, lên tiếng phản đối.

Đáp lại sự phản đối của cô là ánh mắt nghiêm khắc của Mặc Khiếu Long: "Bạn cô? Ai là bạn của cô? Chính là cái tên biến thái chuyên quấy rối tình dục? Hay là cái người yếu đuối, nhút nhát kia?”

"Tiên sinh, tại sao miệng của anh lại độc như vậy chứ!" Bùi Mã Lâm lên tiếng trách, khóe miệng lại không nhịn được mà nhếch lên.

Người đàn ông này mắng chửi người thật là, thú vị!

Nhưng Mặc Khiếu Long một chút cũng không cảm thấy thú vị, thở phì phò tiếp tục mắng: "Tôi độc mồm độc miệng? Cái tên yếu đuối kia trơ mắt nhìn tên háo sắc kia ăn đậu hũ của cô, ngay cả phản ứng cũng không có, cô nói thử xem trên đời này có người bạn nào như vậy khong? Cô! Bị người ta ăn còn giúp người ta đi lau miệng nữa."

Giống như vì thể hiện cơn giận của anh, Mặc Khiếu Long giơ tay lên dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán của của cô. 

Bỗng nhiên bị gõ đầu Bùi Mã Lâm kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, ngơ ngác nhìn anh, lồng ngực loạn lên. 

Người này...

Mắng chửi người khác là sắc lang, không phải chính anh cũng luôn ăn đậu hũ của cô đấy thôi!

"Cô đừng cứ mãi ngốc không hiểu chuyện làm cho người khác phải lo lắng như vậy nữa." Có thể cảm thấy lực tay quá lớn, sau khi gõ hai cái, tay kia lại đổi thành xoa nhẹ, giọng nói cũng không còn hung dữ như vậy.

"Tôi không có ngốc nghếch, không hiểu chuyện…" Đậy rõ ràng là ân cần quan tâm tùy ý cho cô dựa vào làm nũng phản đối.

Vừa nói, lại dọa chính mình giật mình!

Ông trời ơi! Cô đang làm cái gì thế này? Đây chính là cách nói truyện thân mật với người yêu sao! Mệt cô còn nói với anh trai là đừng để trong lòng, nói mình chắc chắn sẽ không để cho cuộc sống của mình thêm phức tạp, lại càng không tham gia vào chuyện thình cảm của người ta.

Tốt lắm, hiện tại cô đã cho anh thành người yêu mà làm nũng, hiển nhiên chứng mình những lời nói bảo đảm của cô trước kia là chuyện cười.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Mặc Khiếu Long.

Nếu như anh thông minh, hiện tại tốt nhất nên biểu lộ ra tấm lòng của anh, bởi vì, biểu hiện của cô, đã quá mức rõ ràng rồi...

Đáng tiếc Mặc Khiếu Long sẽ không biết thuật đọc tâm, không hiểu tâm tư hiện giờ của cô, cho nên lời nói kế tiếp, nói xong cực kỳ mất hứng.

"Này! Cô cảm thấy một quý Milan sử dụng vải vóc so với Ngự Lũ thì như thế nào?"

"A?" Tại sao đột nhiên lại nói đến đề tài này?

"Vừa rồi cô không chú ý nhìn kỹ sao?" Thấy mặt cô lộ vẻ mờ mịt, người đàn ông nhíu nhíu mày, giống như đang chỉ trích cô không chuyên tâm.

"Tôi có chú ý nhìn, tiên sinh." Cô nói lại."Chẳng lẽ anh là vì hỏi cái vấn đề này, cho nên vừa rồi mới có thể kéo tôi đến chỗ này?" Làm cả buổi, căn bản không phải anh hùng cứu mỹ.

"Tôi đương nhiên là vì giải vây giúp cô mới kéo cô ra ngoài." Người đàn ông nghiêm nghị lên tiếng thanh minh."Chẳng qua là, cũng muốn thuận tiện hỏi xem một chút cảm giác của cô đối với buổi ra mắt tối nay. Tới, nói một chút cảm giác của cô đi! Người nào tương đối khá hơn một chút?"

"Thật xin lỗi, hiện tại tôi không có phương tiện bình luận." Người đàn ông này thật lợi hại, liên tục hai ba lần làm tan rã trái tim vừa mới rung động của cô.

"Vậy buổi tối cô viết Mail nói với tôi." Anh nhìn chung quanh một chút, cho là cô từ chối vì hội trường quá ồn ào.

Bùi Mã Lâm đảo hai mắt, thật đúng là bái phục anh ta luôn.

Muốn cô viết cái Mail nói với anh?

Có lầm hay không! Anh cho cô là là sinh viên nghiên cứu nộp bài báo cáo sao?

"Thật xin lỗi, Mặc tổng, có gì hãy nói sau! Hai ngày nay tôi bề bộn nhiều việc lắm."

Xem ra, từ trước đến giờ chỉ mình có cô tình nguyện, người đàn ông này làm tất cả cho cô, đều là suy tính cho thực tế.

"Bề bộn nhiều việc? Vội vàng đi nói chuyện với tên sắc lang kia?"

Mới vừa rồi cô nói vì hiện thực mà suy tính, không nghĩ tới một lời từ chối lại làm cho anh kéo đề tài trở lại mập mờ không rõ.

"Tiên sinh, anh ấy là giáo sư đại học của tôi, không phải là sắc lang."

"Ha! Thầy giáo động tay động chân với học sinh thật hiếm thấy."

"Anh ấy không phải là động tay đông chân, đó là lễ nghi của người châu Âu..." Dựa vào nguyên tắc tôn sư trong đạo, cô cũng phải lên tiếng giúp giáo sư của mình.

"Ồ? Nói như vậy cô cho là anh ta ôm eo cô cũng là một hành động lễ phép sao?" Anh đột nhiên nở nụ cười đầy tà khí."Nếu như vậy, như vậy tôi tất nhiên phải làm một người lễ độ."

Nói xong, chỉ thấy hắn hào phóng đưa tay ôm eo của cô, cũng thuận thế kéo gần khoảng cách của hai người.

"Tổng giám đốc Mặc..." Người này! Cố ý.

"Lúc này, dựa thepo lễ phép cô nên gọi tôi là Khiếu Long." Anh tốt bụng đề nghị.

"Mặc, khiếu, Long!" Cô nhấn mạnh gọi cả họ lẫn tên của, biểu thị sự phản đối của mình.

Tốt lắm, hành động làm cho cô phải suy nghĩ lung tung lại đến.

"Ừ... Có tiến bộ." Hết lần này tới lần khác anh cười càng tà ác hơn, kéo khoảng cách của hai người lại gần hơn."Tuy nhiên anh bị vẻ mặt  hài hước của Bùi Mã Lâm chọc cười, phát hiện ra chính mình càng thích cảm giác như thế này.

Anh giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, trêu chọc cô; mà cô, cam tâm tình nguyện mặc anh trêu đùa.

"Tới, gọi thử nghe xem, kỳ thực gọi hai chữ càng thuận miệng hơn chứ."

"Khiếu Long?"

Nào có thuận miệng hơn đâu, giống nhau thôi mà!

"Chỉ gọi một chữ thử xem, cô sẽ thấy vui vẻ ngoài ý muốn."

"Khiếu?"

Thật buồn cười!

Bùi Mã Lâm phát hiện mình cười té ở trước ngực anh, hai người giống như hai đứa trẻ con đang chơi đùa, nhìn nhau, cười.

Người đàn ông bị giễu cợt còn quan tâm vỗ vỗ lưng cho cô, sợ cô cưới không thở được.

"Lần này êm tai, thử gọi một chữ khác xem." Anh giống như đạo diễn tiếp tục hướng dẫn.

"Long!"

"Ừ... Cảm giác thật không tệ, cứ quyết định như vậy đi, sau này cô cứ gọi tôi như vậy." Mặc Khiếu Long một tay ôm eo của cô, một tay điểm một cái lên chóp mũi của cô, đưa ra quyết định.

"Anh... Đừng làm rộn!"

Mãi một lúc lâu, cuối cùng cũng phát hiện ý đồ của anh, mặt của Bùi Mã Lâm đỏ lên, giùng giằng muốn rời đi tư thế mập mờ, đáng tiếc là không thể thoát khỏi vòng tay của anh.

"Tiểu Lâm, chúng ta nên đi."

Đột nhiên, có một giọng nói như quả bom nổ tung giữa hai người.

Khuôn mặt đen thui của Ngô Tử Kình xuất hiện ở bên cạnh hai người.

"Ồ! Tốt." Lúc này, Bùi Mã Lâm dùng lực mạnh hơn để tránh thoát, vẻ mặt có chút lúng túng.

"Thật xin lỗi, tổng giám đốc Mặc, chúng tôi đi trước."

Nhìn sắc mặt của Ngô Tử Kình, cô biết từ nay về sau cuộc sống của cô sẽ trở nên phức tạp hơn.

Hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hai người đàn ông này.

"Chờ một chút! Lâm Lâm." Mặc Khiếu Long buông bàn tay ở trên eo của cô ra, đổi thành cầm tay của cô, còn cố tình gọi bằng cái nickname buồn nôn do anh tự nghĩ ra.

"Nhớ buổi tối thứ sáu cùng đi ăn cơm đấy! Bảy giờ, anh sẽ đi đón em."

"..." Anh  rốt cuộc đang làm cái gì!

Bùi Mã Lâm nhịn không được nhìn trộm Ngô Tử Kình một cái, phát hiện khuôn mặt của người phía sau đã đen đến mức không thể đen được nữa.

"Xin lỗi không tiếp được, tổng giám đốc Ngô."

Càng làm cho cô kinh ngạc chính là, không đợi cô trả lời, Mặc Khiếu Long đã kiêu ngạo nói lời tạp biệt với Ngô Tử Kình, sau đí thì rời đi.

Bùi Mã Lâm thật sự bị anh làm cho dở khóc dở cười.

Anh sẽ đến đón cô?!

Ông trời ơi! Cô đã đồng ý sao?

"Tiểu Lâm, em hãy nói cho anh biết, rốt cuộc Mặc Khiếu Long anh ta muốn làm gì?"

Ngô Tử ình tức giận!

Mặc Khiếu Long vừa đi, anh lập tức phát tiết tức giận.

Cái tên Mặc Khiếu Long đó, rõ ràng là anh ta đang khiêu khích anh, rõ ràng là anh ta muốn hoành đao đoạt ái (*)!

(*) Hoành đao đoạt ái: là một thành ngữ của trung quốc, có thể hiểu là hai người đang yêu nhau và một bên thứ ba chen vào. (giống câu đập chậu cướp hoa ấy)

"Em không biết." Bùi Mã Lâm lắc đầu một cái, thành thực đáp.

Cô thật không biết, từ đầu đến cuối anh cũng không nói rõ, chỉ toàn chơi mấy trò chơi mập mờ không rõ.

"Tại sao em lại không biết! Anh ta đang theo đuổi em!" Chuyện rõ ràng như vậy mà cô còn nói là không biết.

Càng làm cho Ngô Tử Kình tức giận hơn là, mới vừa rồi hai người bọn họ còn liếc mắt đưa tình trước mặt của anh.

"Không có, anh ấy không có theo đuổi em." Bùi Mã Lâm phản bác, bây giờ không muốn bình luận hành động của người đàn ông kia, bởi vì ngay cả chính cô cũng khổng thể nào hiểu được ý đồ của anh là gì.

"Vậy tại sao em lại đồng ý đi ăn cơm cùng với anh ta?"

Nhìn bạn gái bị một người đàn ông khác ôm vào trong ngực, tâm tình của anh đã rất xấu rồi, vây mà người đàn ông đó còn mời bạn gái đi ăn cơm trước mặt anh nữa chứ.

Thật là quá đáng!

"Em không có!" Bùi Mã Lâm chợt cảm thấy mình thật đau đầu, cô thật sự sẽ bị hai người đàn ông này hành hạ đến chết mất.

"Mới vừa rồi anh ta rõ rang có nói thứ sáu này sẽ đón em đi ăn cơm."

"Anh Tử Kình, em không muốn nói chuyện này." Cuối cùng cô cũng cúi mặt xuống.

Cô không thích người khác dùng giọng điệu như đang tra khảo phạm nhân này nói chuyện với cô.

"Tiểu Lâm, anh ta đã có bạn gái." Có thể phát hiện vẻ mặt của bạn gái có chút không vui, Ngô Tử Kình nhẹ giọng xuống nói ra muộn phiền trong lòng.

Bùi Mã Lâm xoa xoa mi tâm, thật hi vọng có thể không cần nói đến đề tài này nữa." Em biết, anh Tử Kình, anh ấy thật sự chưa nói muốn đuổi theo em, chẳng qua là bắt tay theo lễ phép, mời ăn cơm, anh đừng nghĩ nhiều quá."

"Không phải là anh nghi ngờ, mà là hành động gần đây của Mặc Khiếu Long ngay cả người ngu ngốc cũng nhận thấy anh ta mơ ước vẻ đẹp của em."

"Nếu nói về sắc đẹp, luật sư Tạ mới thực sự đẹp." Cảm giác mình ngay cả người ngu ngốc cũng không bằng Bùi Mã Lâm tức giận nói.

Những tại sao người đàn ông bề ngoài mạnh mẽ này lại cho rằng còn quan trong hơn việc cưới vợ?

"Tạ Linh Ngạn là đẹp, nhưng quan trọng là Mặc Khiếu Long không biết cảm thấy đủ." Ngô Tử Kình không biết mình nói nhầm, tiếp tục mắng lên."Tiểu Lâm, em không cần thiết sảm một bước vào vũng nước đục của người ta, em biết anh thích em mà."

Bùi Mã Lâm kiên nhẫn gật đầu một cái."Anh Tử Kình, em biết tấm lòng của anh, chẳng qua là, anh cũng vẫn biết em chỉ coi anh giống như anh trai của em mà thôi..."

Ngô Tử Kình đi ra đi vào nhà của cô hơn mười năm, đột nhiên năm ngoái lại nói muốn theo đuổi cô, bỗng nhiên biến hóa, thành thật mà nói, cô không có cách nào thích ứng được.

"Anh nói rồi anh sẽ chờ em thay đổi." Ngô Tử Kình kiên định nói.

Không sai, trước kia anh vẫn không có phát hiện viên ngọc sáng ở bên cạnh này, không nghĩ tới năm đó cô gái nhỏ nhắn gầy gò, sau khi đi du học trở về lại trở nên đẹp hơn rất nhiều, lại còn trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, bất luận phương diện nào cũng phù hợp với điều kiện làm vợ của của anh, vậy nên anh sẽ không buông tay.

"Cảm ơn anh, anh Tử Kinh, nhưng có một số việc..." Bùi Mã Lâm dừng lại một chút, cười khổ nói: "Cho dù là lúc hỏi cũng không thay đổi được gì."

Ngô Tử Kình kiên trì làm cho cô cảm động, nhưng thứ gọi là "Tình cảm" này, không một ai có thể nắm bắt được, cũng không thể nào biết được nó đến lúc nào, giống như cảm giác của cô với Mặc Khiếu Long, cô không ngờ nó lại đến, đến một cách đột nhiên như vậy, trực tiếp như vậy...

"Tiểu Lâm..."

Lời nói đầy hàm ý của cô làm cho anh giật mình.

Lần đầu tiên cẩn thận hồi tưởng lại cách hai người ở chung với nhau suôt một năm nay.

Chẳng lẽ nói... Cô lạnh nhạt không phải là vì cô căng thẳng, mà thật sự không có một chút cảm giác gì với anh?

Nhìn vẻ mặt của cô lúc ở bên cạnh Mặc Khiếu Long vừa rồi, đó là nụ cười ngượng ngùng mà khi ở cạnh anh, anh chưa bao giờ được nhìn thấy.

Bùi Mã Lâm nhìn Ngô Tử Kình đang im lặng không nói, hi vọng anh có thế hiểu được.

Cô đã nói rất rõ ràng rồi.

Đối với anh, tình cảm của cô là vĩnh viễn thay đổi không được.

Aiz ~~ tại sao thế giới tình cảm của cô lại đột nhiên càng trở nên phức tạp hơn như vậy...

"Ha Ha... Quả nhiên là còn con trai của Mặc Đông Tiến ông, lợi hại, lợi hại!"

Cao ốc Ngự Lũ, buổi sáng trong văn phòng của Tổng giám đốc đã có một người đàn ông trung niên ngồi ở đó, ngay cả đi làm sớm như Mặc Khiếu Long cũng tự than thở không bằng.

"Ba?"

Anh lợi hại cái gì?

Để xuống cặp tài liệu, Mặc Khiếu Long nghi ngờ nhìn cha của mình.

"Cha nghe nói con đang theo đuổi Bùi Mã Lâm! Quả nhiên là kế sách tốt." Mặc Đông Tiến chời đùa đồ kẹp giấy trên bài của con trai, rất hưởng thụ chấn động do mình tạo ra.

Mặc Khiếu Long nhăn chặt hai đầu lông mày như ông già. Anh đang theo đuổi Bùi Mã Lâm? Không nghĩ tới tin tức truyền đi nhanh như vậy, tuy mới gặp cô có mấy lần, tin tức đã truyền đến tai cha của anh  .

"Cha đã xem qua hình của cô gái kia, có chút gầy, tuy nhiên cũng được tính là xinh đẹp." Dường như cha rất hài lòng với con dâu tương lai của mình.

Mặc Khiếu Long thả cặp tài liệu xuống ghế salon, người cũng ngồi xuống, lẳng lặng chờ nghe chân chính dụng ý của cha.

Mặc Đông Tiến hí mắt quan sát vẻ mặt của con trai, lộ ra một nụ cười như hồ ly."Tuy nhiên buông tha cho Linh Ngạn cũng có chút đáng tiếc, tuy nhiên, lấy tình thế bây giờ xem ra, dường như theo đuổi Bùi Mã Lâm là lựa chọn tốt hơn, chỉ cần cưới cô ta vào cửa, sẽ không có người tranh giành độc quyền nano với con nữa."

Ông đã nghe qua danh tiếng của cô gái kia, nghe nói là nhà thiết kế nổi tiếng ngay cả hoàng thất Anh quốc cũng yêu thích.

"Cha, người nghĩ đi đâu thế!" Lông mày chim ưng của Mặc Khiếu Long nhíu lại, không thích cách nói như kiểu con buôn của cha.

Anh đang theo đuổi cô sao?

Anh chỉ là không ưa nhìn dáng vẻ giống như người đẹp băng giá của cô, cho nên mới chạy đến tham gia buổi tiệc bán hàng từ thiện của cô.

Chẳng qua là không muốn đi ăn cơm một mình, cho nên mới kéo cô đi ăn cùng.

Còn có, bởi vì cảm giác ở cùng với cô không làm cho anh cảm thấy chán ghét, cho nên mới phải...

Theo đuổi cô?

Đúng không...

Nhưng tuyệt đối không giống cha nói có "Mục đích" như vậy, thuần túy là bởi cô là người con gái đầu tiên làm cho anh cảm thấy muốn thân thiết suốt những năm gần đây.

"Ý nghĩ của cha có cái gì không đúng? Con chưa từng nghe qua câu không làm việc gian không phải là thương nhân, binh bất yếm trá à!" Mặc Đông Tiến nói thẳng:

"Quan hệ thông gia trên lợi ích vốn chính là đừng tắt làm cho doanh nghiệp phát triển nhanh nhất, hôm nay mặc kệ con cưới Linh Ngạn hay là Bùi tiểu thư kia, chỉ cần có lợi ích cho công ty, cha cũng sẽ không phản đối."

Nghe cha nhân mạnh một lần nữa giọng điệu, chỉ thiếu chút nữa là làm cho anh té xỉu."Ba, con không có đang theo đuổi Bùi Mã Lâm, đi ăn cơm cùng với cô ấy chỉ đơn giản là vì công việc thôi."

Xem ra, trước mắt phải làm nhạt mối quan hệ là cách duy nhất anh có thể làm cho hai người tiếp tục sống sót. 

"Công sự?" Ông gật đầu một cái, nở nụ cười giống như tỏ vẻ tán đồng."Các con cần đương nhiên là công việc, chỉ cần Ngự Lũ có thể cưới được nhãn hiệu thiết kế thời trang nổi tiếng Mã Lâm, là có thể phát triển được sang thị trường EU."

"Ba!" Anh sắp điên rồi."Con không muốn tiếp tục bàn bạc về vấn đề này nữa, người đến chỗ con hôm nay không phải chỉ để nói về chuyện của Bùi Mã Lâm với con thôi đấy chứ?" Nếu như anh không muốn bị làm phiền đến chết, tốt nhất phải đổi chủ đề khác nhanh chóng.

Thật tốt, chủ tịch Mặc thật sư không phải đặc biệt tìm đến anh để nói chuyện quan hệ thông gia.

"Không sai, chuyện của Bùi Mã Lâm là cha thuận tiện hỏi hỏi thôi, hôm nay cha tới là muốn con đi tìm đứa em gái không hiểu chuyện của con mang về nhà cho cha."

"Cha gọi điện thoại nói mẹ muốn nó trở về không phải là được rồi sao." Mặc Khiếu Long thở dài, cũng biết cha mà đến cửa tìm là chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt mà.

Chuyện gì chỉ cần liên lụy đến Mặc Linh Lung, sẽ làm cho mình anh phải điên đầu.

Mặc Đông Tiến đột nhiên lấy tay vỗ thật mạnh lên bạn."Mẹ con là không yên tâm vì nó! Chứ không mẹ con làm sao có thế cùng nó rời nhà trốn đi."

Vừa nhắc tới con nhóc chết tiệt kia, ông liền nổi trận lôi đình, trên đời này làm gì có chuyện con ái mang theo mẹ rời nhà trốn đi chứ.

Sao? Hai mẹ con cùng rời nhà trốn đi, hại ông buổi tối mỗi ngày đểu phải "một mình trông phòng", chỉ có thể nhìn tài xế đi theo, cùng quản gia.

"Cha yên tâm, chỉ cần Linh Lung không có tiền, không thể tiếp tục sống được, thì nó sẽ mang theo mẹ ngoan ngoãn về nhà thôi."

Anh bất đắc dĩ khuyên, không nghĩ tới lại chọc giận lão nhân gia,

"Nói gì vậy! Cái gì gọi là sinh sống không nổi? Con gái của Mặc Đông Tiến ông làm sao có thể luân lạc tới mức không thể sinh sống được chứ!"

"Ba..." Kia muốn anh phải nói thế nào? Lại bắt nó trở về nhà, chỉ sợ nó sinh sống không nổi.

"Không nói thì thôi, vừa nghĩ tới con nhóc kia đi mở một cái công ty vệ sinh giúp người ta đi quét dọn nhà vệ sinh, cha liền muốn đốt nhà."

Con gái của Mặc Đông Tiến ông lại phải đi quét nhà vệ sinh giúp người khác, cái này nếu như truyền ra ngoài thì mặt mũi của ông phải để đi chỗ nào chứ? Ngay cả một đứa con gái cũng không nuôi nổi, cười chết người!

"Ba, người để cho tiểu Lung sống dựa vào chính sức lực của mình một lần đi như vậy cũng không có gì là không tốt cả."

"Con đang nói cái gì vậy! Con gái của cha không cần phải kiếm tiền dựa vào sức lức, nó chỉ cần kiếm một người chồng tốt làm một thiếu phu nhân là được." Là thiên kim tiểu thư của một doanh nghiệp làm sao có thể đi làm mấy công việc tốn sức như vậy chứ!

"Ba, Linh Lung cũng là bởi vì ý nghĩ này của người mới có thể rời nhà bỏ đi đấy, thời đại này làm gì còn mấy tư tưởng cũ kỹ như vậy nữa."

Tất cả mọi người cho là nhà bọn họ trọng nam khinh nữ, kỳ thực, có trời mới biết, lão ba cưng chiều mẹ với con nhóc tiểu Lung kia đến tân trời, ngay cả một hạt gạo rơi xuống đất cũng không nỡ để cho hai người nhặt.

Giống như lời nói trước kia của Linh Lung, đơn giản giống như cho hai người bọn họ thành một người tàn phế để nuôi trong nhà.

Lão nhân gia tức giận."Cái gì là tư tưởng cũ kỹ! Mặc Khiếu Long con nghe rõ ràng cho cha, sau này vợ của con cũng không được phép xuất hiện trước công chúng, chỉ cần một lòng ở nhà làm thiếu phu nhân giúp chồng dạy con là được, con hãy nói ý nghĩ của cha với con nhóc nhà họ Bùi kia, nếu như nó không muốn, hai đứa tốt nhất nên chia tay đi thì hơn." Chủ tịch Mặc bày ra uy nghiêm của một ông chủ lớn hạ lệnh.

"Ba!" Mặc Khiếu Long thật sự cảm thấy không biết nên khóc hay cười.

Mới vừa rồi anh đã nói anh sẽ không quan hệ thông gia vì địa vị, cơ nghiệp của người ta đâu?!

Mặc Đông Tiến phất tay một cái tự tiện đưa ra kết luận."Tốt lắm, trước ngày thứ bày con phải mang bằng được mẹ của con với em gái con về nhà, nếu không làm được, con cũng đừng về nhà ăn cơm nữa."

"Con sẽ cố gắng hết sức." Phận làm con trai ngoài đồng ý ra còn có thể làm gì nữa.

Dù sao, anh cũng không ở nơi đấy, nếu không phải có mẹ ở nhà, nếu không phải có đồ ăn ngon, anh cũng không thường xuyên về nhà như vậy.

Ngược lại... Trong đầu của anh đột nhiên lại lóe ra khuôn mặt lạnh lùng làm cho người ta nhớ mãi không quên kia.

Thứ sáu quá lâu, tối nay, anh phải tìm cô mời cô đi ăn cơm!

Tút...!

"Thật xin lỗi, Tổng giám đốc, tổ trưởng của Vương của bộ thiết kế đưa đến vái vóc để phát triển ra quốc tế."

Mới đưa đi Mặc Đông Tiến, điện thoại trên bàn làm việc của Mặc Khiếu Long vang lên, lập tức truyền đến giọng nói của thư ký.

"Cho cô ấy đi vào." Mặc Khiếu Long ngồi trở lại ghế ngồi của chính mình, cười khổ lắc đầu, bị lão ba đến phá rối, làm cho anh ngay cả công việc quan trọng cũng quên.

Vương Tiểu Tương ôm từng cuộn vải vóc, vừa vào cửa liền bày tất cả trước mặt tổng giám đốc.

"Tổng Giám Đốc, đây là loại vài dùng cho Mùa xuân sang năm, cùng với sản phẩm cuối năm dùng để mang đi tham gia triển lãm, xin ngài xem qua."

Ở trong mắt nhân viên, Mặc Khiếu Long là một ông chủ chăm chỉ, đối với tất cả sản phẩm của công ty đều phải yêu cầu muốn nghiêm khắc nắm giữ mọi tình hình. Mỗi thứ hai hàng tuần, là anh theo dõi tiến độ công tác.

Nhận lấy vải thiết kế, Mặc Khiếu Long lập tức tiến vào trạng thái làm việc, một bên nhìn hàng mẫu, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

"Ừ... Không tệ."

Nhờ Bùi Mã Lâm định kỳ cung cấp thông tin phân tích, bọn họ mỗi quý cũng có thể chuần xác nắm giữ được tình hình phổ biến.

Lấy được khen ngợi của ông chủ, Vương Tiểu Tương càng cố gắng báo cáo công tác hơn.

"Tổng Giám Đốc, năm nay ở Đài Loan cử hành triển lãm vải vóc quốc tế, chúng ta phụ trách hai mảng Fashion và thanh tú, bộ phận kinh doanh đề nghị chúng ta nên tìm tiểu thư Bùi Mã Lâm để hợp tác, có thế nâng cao danh tiếng của Ngự Lũ trên thị trường quốc tế."

"Ô?" Nghe được cấp dưới đột nhiên nói ra cái tên cùng trong đầu anh không mưu mà hợp, khóe miệng Mặc Khiếu Long không tự chủ được mà nhếch lên."Đây là một đề nghị rất tốt, vậy cứ thực hiện theo đề nghị của bộ phận kinh doanh: Mặt khác, tất cả bộ phận trong công ty đều phải hết sức phối hợp, cần phải thiết kế ra một bản vẽ hoàn mỹ nhất.”

Rất hiếm khi thấy được ông chủ hài lòng lộ ra nụ cười đẹp trai như vậy, Vương Tiểu Tương ngơ ngẩn. Làm việc ở Ngự Lũ hai năm, đâu là lần đầu tiên cô nhìn thấy ông chủ cười.

"Cô cảm thấy có cái gì không ổn sao?" Mặc Khiếu Long nhíu nhíu mày, nhìn cô gái trước mặt đột nhiên há mồm ngẩn người.

"Không có, không có gì không ổn ạ." Vương Tiểu Tương vội vàng thu hồi nước miếng, nói tiếp."Nhưng là, chúng ta lo lắng lấy danh tiếng hiện tại của Bùi tiểu thư giá cả sẽ rất cao, thậm chí sẽ không đồng ý hợp tác."

"Không thể nào, cô ấy sẽ đáp ứng." Mặc Khiếu Long cực kỳ chắc chắn nói."Còn về giá cả... tùy cô ấy đưa ra mức giá."

Nói giỡn, trải qua mấy lần thân mật "Tiếp xúc" này, giao tình giữa hai người bọn họ đã rất sâu, thứ sau này bọn họ còn hẹn nhau cùng đi ăn cơm đâu?!

Dĩ nhiên, với lại có ân tình của hai năm trước, anh có lòng tin, cô chắc chắn sẽ đồng ý.

"Vâng, Tổng Giám Đốc." Vương Tiểu Tương hiển nhiên cũng bị giọng điệu chắc chắn của anh thuyết phục, lòng tin mười phần.

Chỉ cần nhà thiết kế thời trang xuất xắc nhất chấu Á hợp tác với Ngự Lũ, triển lãm vãi năm nay, Ngự Lũ chắc chắn sẽ đứng đầu không ai địch lại.

Nhìn cấp dưới rời đi lòng tràn đầy vui sướng, nụ cười nơi khóe miệng Mặc Khiếu Long không tự chủ lớn hơn.

Không nghĩ tới, hai năm trước chỉ vô tình cho cô vải vóc, lại mang đến lợi ích thật lớn cho việc phát triển sự nghiệp của anh. 

Thật ứng nghiệm với cách nói của một quảng cáo trên ti vi trên: "Thế sự khó đoán trướng, hãy quan hệ tốt với mọi người một chút."

"Cái gì!"

Mặc Khiếu Long ngẩng đầu lên từ màn hình máy tính, không dám tin vào những gì tai mình nghe được.

Hắn ước hẹn điện thoại cũng còn không có đánh liệt! Đã vậy còn quá mau liền đá tấm sắt...

"Ngươi nói nữ nhân kia nói chúng ta vải vóc không đủ mùa xuân?" Hơn nữa còn là không nhỏ tấm sắt.

"Vâng, Bùi tiểu thư muốn tôi nói lời xin lỗi với ngài, triển lãm quốc tế thiết kế xuân hạ sang năm cũng sẽ không sử dụng vải vóc của Ngự Lũ."

Vừa về tới văn phòng đã bị gọi đến làm cho Vương Tiểu Tương run sợ.

Có lúc, hiệu suất quá tốt cũng không phải là chuyện tốt, nhìn xem, sắc mặt bây giờ của ông chủ, thực sự dọa chết người.

"Shit!" Mặc Khiếu Long thô lỗ mắng một tiếng.

Cái trò quái quỷ gì đây!

Mấy ngày nay quan hệ thân thiêt của bọn họ, trong giới thương nghiệp còn truyền ra rất nhiều tin đồn, bọn họ đang yêu nhau, cô cũng không phủ nhận, ngay cả ba của anh cũng biết quan hệ giữa anh và cô, hiện tại...

Không nghĩ tới cô cũng không nể mặt của anh một chút nào!

Vương Tiểu Tương không dám thở mạnh, vẻ mặt bây giờ của Tổng giám đốc giống như chỉ cần gây ra một tiếng vang cũng có thể giết người.

"Cô ấy nhìn hết tất cả các loại vải sao?"

Chắc chắn là do cô không nhìn thấy hết tất cả các loại vải nên mới từ chối.

Anh nhớ bên trong đó có mấy loại hoa văn trên vải là do cô thiết kế lúc trước gửi qua email cho anh, thiết kế của cô tại sao cô có thể không thích được chứ?!

"Bùi... Bùi tiểu thư nói bên kia cái gì cũng có, tất cả đều nhìn rồi."

"Cô có biết bên trong tất cả đều có đề nghị cải cách họa tiết của cô hay không?"

"Biết, cô còn nói chúng ta in rất tốt." Vương Tiểu Tương run rẩy đáp, đầu lưỡi cũng mau bị hàm răng cắn được.

"Đồ vô dụng! Nếu in rất tốt, tại sao cô ấy không muốn dùng?"

Đây là lý do thoái thác kiểu gì vậy?!

"Tổng giám đốc..." Bây giờ Vương Tiểu Tương mới cảm thấy hối hận tại sao vừa rồi mình lại không gọi giám đốc bộ phận tiêu thụ đi vào cùng cơ chứ, nếu không bây giờ cô cũng không phải run sợ đứng ở chỗ này.

Mặc Khiếu Long nâng cao mi mắt nhìn chằm chằm vào cô.

"Ừ... Tổng giám đốc... Còn có một chuyện khác nữa."

"Nói mau!" Có cái gì mà cứ ấp a ấp úng, anh cũng không tin còn có chuyện làm cho anh cảm thấy hỏng bét hơn so với chuyện đá phải tấm sắt này chứ.

"Chúng tôi... Chúng tôi nghe... Nghe nói, công ty thời trang Milan của Italy tính toán mời Mã Lâm tiểu thư làm cố vấn thiết kế cho bọn họ, đây là lần đầu tiên bọn họ cam kết người cố vấn không phải là người Italy..."

"Cái gì?!" Mặc Khiếu Long bật dầy từ trên ghế.

Người con gái đáng chết! Dám chạy đến công ty đối thủ của anh.

"Hơn nữa trong triển lãm vải năm nay, Bùi tiểu thư giống như đã quyết định cùng bên với bọn họ." E sợ cho ông chủ nóng tính còn chưa cháy đủ, Vương Tiểu Tương lại bổ sung một câu.

"..." Rất tốt! Lửa giận của anh đã lên đến đỉnh điểm.

Thế nên người con gái kia không nói với anh! Chuyện quan trọng này mà cô không nói cho anh biết!

Khó trách ngày đó ở trên hội trường cô mới nói là không muốn bình luận, thì ra người ta là ông chủ của cô.

"Tốt lắm, tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý."

Trăm năm khó gặp nụ cười đẹp trai vào lúc này hoàn toàn bị che dấu bởi khí lạnh ngàn năm, Mặc Khiếu Long cho cấp dưới ra ngoài, lâm vào suy tư.

Anh thực sự cần phải xử lý thật tốt.

Bởi vì anh tuyệt đối không cho phép chuyện bội tín, vong ân phụ nghĩa sảy ra ở trên người của anh.