Vài lần, cậu ước mình có thể gói gọn hết mọi thứ, cất hết vào vali rồi rời xa cái thành phố vừa rộng lớn mà cũng vừa nhỏ bé, đến một nơi mà cậu cảm thấy thong thả hơn và có thể quên đi anh...
Một ngày bầu trời khoác lên một màu xám u ám, nơi đây có một cuộc tình đổ vỡ đầy nước mắt, nhưng đồng thời nơi ấy cũng bắt đầu một cuộc tình mới, đầy hạnh phúc. Phải nói thế nào nhỉ? Ừm, cậu dùng duyên-phận để chấp nhận sự rời đi của anh, chấp nhận rằng anh đã rời bỏ cậu để đến với một người khác, chấp nhận bản thân chưa đủ tốt để níu giữ anh lại để rồi chỉ có thể ôm nổi ấm ức trong lòng. Cậu chấp nhận tất cả chỉ vì tin vào hai chữ duyên-phận.
Anh cho cậu tất cả mộng tưởng để rồi một tay dập tắt chúng, để lại cậu với đôi mắt vô hồn cùng trái tim đã vỡ nát. Anh cho cậu quá nhiều dự định, quá nhiều ước mơ, sau đó buộc cậu phải tự thực hiện nó một mình. Anh nói xem, cậu phải sống làm sao đây?
Chúng ta không đủ duyên phận nên anh đành phải rời đi? Duyên phận là cái gì chứ? Duyên phận là cái gì mà cậu phải luôn lấy nó làm cái cớ để lấp liếm cho những nổi đau mà cậu tự mình chuốc lấy? Duyên phận là cái gì mà khiến con người ta phải khổ sở đến thế ?Có lẽ, cậu phải cảm ơn anh vì sự nhẫn tâm và tuyệt tình của anh ngày hôm đó để cậu đủ tổn thương mà từ bỏ thứ tình cảm của mình dành cho anh. Từ bỏ anh để rồi cậu mới có thể nhận ra rằng, cậu xứng đáng được yêu thương, chiều chuộng hơn cả những ngày phải cắn chặt môi chịu những ấm ức khi đi bên anh.
“Cảm ơn anh vì mọi thứ, cảm ơn vì mọi tổn thương mọi đau đớn để em nhận ra rằng còn một con đường dài phía trước đang chờ đón em. Nơi ấy, không có anh.”
“Cảm ơn vì đã rời bỏ em.”