Tổng hợp truyện ngắn của Tiếu

Con Mèo Mun Trong Giấc Mơ (2)

Mười đầu ngón tay của An run lên, dù trong đầu nó ra sức gào thét bảo không được như vậy. Mặc kệ lời con mèo kia, nó vẫn nắm chặt cánh tay Hương mà lay mạnh như đang cố níu lấy chiếc phao cứu sinh cho chính mình, miệng gọi tên người ngồi cạnh bằng giọng đứt quãng và sợ hãi. Nhưng vẫn như lần trước, tất cả mọi người đều chìm vào trạng thái ngủ say. Đến lúc này, mặt nó bắt đầu chuyển sang tái mét.

Đây không phải sự thật! Không phải!

Trông thấy vẻ tuyệt vọng và bất lực của An, từ phía ghế tài xế bỗng truyền đến một tràng cười man rợ khiến nó rợn tóc gáy. Tiếng gió rít từ dưới thung lũng vọng lên càng tạo thêm nét quỷ dị nơi giọng cười thay vì tiếng meo meo đáng yêu mà bản năng của một con mèo nên có. Chiếc xe vẫn di chuyển dọc theo con đèo với tốc độ chóng mặt, kỳ lạ là suốt đường đi không hề có bất cứ một chiếc xe nào khác trên đoạn đường.

Không đúng! Đèo Hải Vân đã được thay bằng hầm Hải Vân từ lâu rồi mà!

Như đọc được suy nghĩ của An, con mèo giương đôi mắt vàng ánh đỏ nhìn nó qua gương chiếu hậu. Một giọng cười khác vang lên, xuất phát từ đầu tài xế nằm trên táp lô xe đang chầm chậm xoay mặt về phía nó.

“Không phải mày muốn cả đám chết trên đường đi Đà Lạt sao? Tao đang thực hiện nguyện vọng của mày đấy.”

Xương quai hàm của An như cứng đơ. Nó không dám tin vào những gì mình vừa nghe bởi sự thật đúng là như vậy, đúng là nó đã từng nguyền rủa cả lớp hãy biến mất trong chuyến đi này. Nhưng tất cả suy nghĩ khi đó chỉ là bộc phát trong lúc nóng giận nhất thời, bởi người bố đã qua đời trong tù của An bị đám bạn đem ra làm đề tài trêu chọc. Nó ghét những tên đó, ghét lớp, ghét cả người đàn ông đã góp công trao cho mình sự sống. Nếu ông ta không ăn cướp, không đi tù, thì cả ba người đã hạnh phúc như những gia đình khác từ lâu.

Nhưng đó không phải vấn đề. Việc quan trọng nhất chính là vì sao con mèo kia lại biết điều này, trong khi nó vốn chưa từng nói với bất cứ ai.

Thu hết can đảm, An gửi thông điệp đầu tiên đến kẻ ngồi phía trước ghế lái, bằng chất giọng run run dễ dàng nhận thấy trong lời nói:

“Mày… là ai?”

Cái đầu máu me của tài xế vốn đang nhìn thẳng về phía An, sau khi dứt câu liền từng chút, từng chút bay trên không rồi bất thình lình cách mặt nó chưa đến một mét.

An hoảng sợ hét lên, nhưng lạ quá. Cổ họng nó bỗng dưng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào. Thay vào đó, khuôn miệng từ cái đầu đang lơ lửng trước mắt nó vặn vẹo khẩu hình:

“Sao mày mau quên vậy? Không nhớ việc tại ngã tư đường tháng trước nữa à?”

An chợt mở trừng mắt.

Ngã tư đường? Hai tháng trước?

Cố sắp xếp những ký ức lộn xộn của quá khứ, có vẻ An mang máng thấy được điều gì. Nhưng tất cả như có lớp sương mỏng che đi khiến tâm trí nó không thể nào định hình rõ mớ hỗn độn trong đầu, chỉ tờ mờ lướt qua được hình ảnh bản thân đang ôm trên tay một con mèo đen đứng ở giữa ngã tư. Sau đó xảy ra chuyện gì, nó thực sự không nhớ.

Chết tiệt! Nó thầm rủa bộ não cá vàng của mình.

“Giao kèo với tao mà cũng không nhớ? Vậy lúc cắt cổ tao mày có ấn tượng gì không?” Con mèo bắt đầu cao giọng, lời nói không hề che giấu vẻ bực bội và căm ghét. Trong đôi mắt vàng ánh đỏ tựa hai cục lửa phát ra tia nhìn như muốn đốt cháy nó trong sự hận thù.

“Cắt… cắt cổ?” An nuốt nước bọt một cách khó khăn, cố thốt ra hai từ tưởng như đơn giản. Mồ hôi túa ra từ đỉnh đầu, qua trán, thái dương, rồi rơi xuống chiếc áo thun đen trên người. Đến lúc này, nó có muốn giả vờ quên cũng không được.

Thước phim trong đầu An quay chậm về cái hôm định mệnh, cái hôm bị đám bạn trêu chọc mình có một người bố đi tù rồi chết luôn trong đó. Khi nó vác cái mặt sưng húp về nhà vì không đánh trả lại được đám người to xác, mẹ nhìn thấy chỉ biết chửi nó một tràng dài. Trong phút nóng giận nhất thời, nó đã nguyền rủa cả lớp hãy biến mất khỏi thế giới này.

Nếu mọi việc dừng lại ở đó thì đã tốt, nếu nó không tiến hành thêm một bước nữa.

An lên mạng, tra cứu tất cả những tư liệu để có thể đáp ứng được mong muốn chết người của mình. Cuối cùng, ánh mắt nó dán vào một trang web có tiêu đề: Nghi thức giao kèo với quỷ tại ngã tư đường.

(Còn tiếp)