Điều cuối cùng có thể làm trong cuộc đời… là gì?
Là gì nhỉ? Giang không biết. Nó hay thấy trong suy nghĩ của những kẻ ở trên kia là sự mưu cầu cho bản thân hoặc người mà họ trân quý. Ăn một bữa ngon, ở cạnh gia đình, làm một việc hữu ích giữa thế giới đang dần trở nên tha hóa… Chung quy, những mong ước như thế này, nó đã thấy nhiều.
“Này”, Giang hỏi một đồng nghiệp đang chuẩn bị đi làm nhiệm vụ. “Nếu hôm nay là ngày cuối cùng trong cuộc đời mày, thì mày muốn làm gì?”
Đồng nghiệp lườm đôi mắt đỏ, mặt biểu cảm như vừa nghe được một câu chuyện hài. Chiếc lưỡi hái vác trên vai khẽ đung đưa lên xuống như đang thư giãn trước khi làm công việc chẳng mấy gì vui vẻ này.
“Nếu tụi mình có ngày cuối cùng, tao sẽ kể cho mày biết đầu tiên.” Dứt lời, chiếc áo choàng đen dần trở nên trong suốt rồi biến mất, để lại Giang với vẻ mặt ngơ ngác cùng tiếng cười khanh khách vẫn còn vang vọng.
Điều cuối cùng trong đời... Nhưng ngày cuối cùng của Giang sẽ xuất hiện vào lúc nào? Đó vẫn còn là một dấu chấm hỏi. Nó đã chứng kiến nhiều sự ra đi của loài người hàng trăm năm qua. Những giọt nước mắt khổ đau của người ở lại, nụ cười nhẹ nhõm của kẻ ra đi, sao họ lại có muôn vàn cảm xúc đến vậy? Giang không ngừng tự hỏi.
Yết - kẻ vào sinh ra tử cùng nó, cũng có biểu cảm chẳng khác gì gã đồng nghiệp kia khi được hỏi về điều cuối cùng có thể làm trong đời. Từng dẫn dắt biết bao nhiêu linh hồn xuống địa ngục, chứng kiến không ít những hỉ nộ ái ố của đời người, Yết cảm thấy may mắn rằng hắn không giống bọn họ, trải qua một vòng luân hồi sống, chết, rồi lại sống, sau đó lại chết rồi quên hết đi những gì thuộc về kiếp trước.
“Chúng ta không có điều cuối cùng để làm trong đời, bởi vì tao và mày đều đã và đang đứng ở phía bên kia cái chết.” Lấy tay phủi phủi chiếc áo choàng rộng thùng thình, Yết nói.
Được rồi, có vẻ như những người ở đây đều không tò mò về câu hỏi của Giang bởi nó vô cùng phi thực tế, ít nhất là đối với tử thần bọn họ. Vậy là, nó quyết định làm một chuyến du hành lên thế giới loài người, nơi mà ai ai cũng có một nguyện ước được hoàn thành trước khi chết để tìm câu trả lời cho chính mình. Đôi lúc Giang tự hỏi, tại sao nó lại thắc mắc vấn đề này đến như vậy? Vì sự tẻ nhạt khi chứng kiến con người cứ hết kiếp này rồi lại đến kiếp khác sống một cuộc đời mới, trong khi bản thân vẫn như vậy xuyên suốt ngần ấy thời gian? Có thể lắm.
Điều đầu tiên mà Giang thực hiện sau khi đến thế giới loài người, chính là tìm một gia đình có người sắp chết. Với cương vị của một thần chết, điều này dường như là bản năng cũng như nhiệm vụ. Chỉ có điều, Giang đến sớm hơn thời gian quy định một khoảng khá dài mà thôi.
Không khó để tìm ra một con người sắp lìa khỏi cõi đời. Tại một giường bệnh ở vùng ngoại ô thành phố, người bố trong trạng thái hấp hối vì cơn ung thư, đang dùng khẩu ngữ nói chuyện với con gái, đứng cạnh là một thanh niên đang khoác vai, trông giống như hai vợ chồng.
“Đừng buồn. Ai rồi cũng phải chết cả.” Bằng những động tác kỳ diệu nơi đôi bàn tay, đây là những gì ông muốn truyền đạt. “Bố đã đưa di chúc cho luật sư. Sau khi bố mất đi, hai con sẽ được một phần tài sản, còn lại sẽ quyên góp cho trại khuyết tật.”
Cô con gái bật khóc nức nở, hai tay ôm lấy mặt. Người chồng thì lấy vạt áo lau lau nơi khóe mắt khiến đôi mắt đang bình thường bỗng chốc đỏ lên, hệt như vừa trải qua một trận nước mắt.
Rõ là một cảnh tượng cảm động của cuộc chia ly sắp xảy đến, nhưng năng lực của một thần chết khiến Giang cảm thấy có gì đó tương phản trong nội tâm từng người. Ông bố mang một cảm xúc nhẹ nhõm lẫn tiếc nuối vì xa lìa người thân. Cô con gái cũng mang một nỗi buồn man mác lẫn sự luyến tiếc có liên quan đến di chúc. Còn anh thanh niên kia lại ấp ủ trong lòng dự định rằng có nên bán đi ngôi nhà của người đang sắp chết này không.
Hơi thở người bố yếu dần, điện tâm đồ bắt đầu chuyển sang hình dạng một đường thẳng. Tiếng bước chân gấp gáp của các bác sĩ lẫn y tá, tiếng khóc nức nở một cách thương tâm, tiếng an ủi giữa người với người khuyên nhau đừng quá đau buồn. Tất cả khiến Giang cảm thấy đây giống như vở kịch với những diễn viên gạo cội, mục đích ra sức dốc lòng tiễn đưa một ông già ra đi trong thanh thản.
Chẳng mấy chốc, linh hồn kẻ trên giường bắt đầu lìa khỏi xác, theo tử thần về địa ngục, kết thúc một kiếp thăng trầm.
Sau vụ việc, Giang chợt nhận ra Yết và gã đồng nghiệp kia có cái đúng của họ. Nó vẫn không hiểu được loài người, về những sinh ly tử biệt như gia đình vừa rồi. Câu hỏi về điều cuối cùng có thể làm, đối với Giang giờ này, cũng khiến nó tự cười bản thân vì sự ngớ ngẩn.