Tổng Hợp Truyện Ngôn Tình Ngắn

Ông Chủ Nghiêm Khắc Và Cô Nhân Viên Rắc Rối [tập 2]

Từ từ mở mắt, đập vào mắt cô là một đôi giày da màu đen bóng loáng, tuy cô không biết nhiều về giày, nhưng cũng đoán đôi giày đẹp đẽ trước mắt mình rất mắc tiền. Cô thắc mắc "Ma có đi chân để đi giày sao?"

-"Đã trễ thế này rồi, sao cô còn ở đây?" Một giọng nam trầm vang lên.

Cảm thấy giọng nói quen thuộc, cô ngước mắt lên nhìn anh, lòng mừng không thể tả. Bắt gặp gương mặt nước mắt ngắn dài của cô, chỉ biết lắc đầu ngao ngán, lòng có chút thương cảm. Anh cúi xuống đỡ cô đứng dậy, cô liền ôm chầm lấy anh, mếu máo

-"Ông chủ, làm em sợ quá đi mất!"

Anh có chút bất ngờ, nhưng vẫn để cô ôm mình, con nhóc này thật là to gan quá rồi!

-"Cô sợ ma chứ không sợ tôi sao?" Anh hỏi, bàn tay vuốt vuốt lưng cô như đang an ủi

-"Không sợ, nhưng mà nếu là như ngày thường thì em sợ lắm. Có điều đây là lần đầu tiên em thấy giọng ông chủ ấm như thế này đấy, cả người cũng ấm nữa!" Câu trả lời ngây thơ của cô lại càng làm cho anh bất ngờ hơn, chỉ có cô là bình thường, vì cô đơn giản không nghĩ hành động và lời nói của cô đang như thế nào.

Cô bé này ngày ngày chăm chỉ gây rối, gây phiền phức cho anh, khuôn mặt cùng cơ thể chẳng khác gì tiểu bạch thỏ, lại là một tiểu bạch thỏ ngốc nghếch, nếu để cô làm việc ở chỗ khác, chắc chắn cô sẽ bị người ta xơi mất. Thế là anh giữ cô ở lại đây, ở lại bên mình.

Cảm nhận thân thể nhỏ bé đang ở trong lòng, thật là tạo cảm giác muốn che chở.

Từ bụng cô bỗng kêu lên "ục ục ục", làm phá hỏng hết khung cảnh đang romance hiện giờ. Cô đỏ mặt đẩy anh ra, quay đi chỗ khác.

Anh nhịn cười, hỏi cô :"Đói bụng sao?"

Người nào đó lại càng xấu hổ hơn, không trả lời mà nhanh chóng mang dụng cụ vệ sinh đi cất. Sau khi quay lại, cô phát hiện từ bếp phát ra một mùi gì đó cực kì thơm! Thế là cô phần vì tò mò, phần vì không nhịn được sự hấp dẫn của mùi thơm đó, mon men lại gần bếp. Cô hé cửa nhìn vào, hóa ra mùi thơm đó là từ cái chảo anh đang cầm. "Anh ta nấu món gì vậy nhỉ?" Cô thắc mắc

-"Tôi nấu xong rồi, cô mau mang dĩa lại đây!"

Anh tắt bếp, liếc nhìn về phía cô đang thập thò ngoài cửa, tên này là siêu nhân sao? Vậy mà cũng phát hiện ra cô!

Cô nghe theo, nhanh chóng chạy tới tủ đựng chén bát, chọn một cái dĩa thủy tinh có hoa văn rất đẹp, mang tới cho anh.

Hóa ra anh làm spaghetti hải sản cho cô ăn, mắt cô ngân ngấn nước, chớp mấy cái nhìn anh "Ông chủ, ông thật tốt!"

Nhìn thấy thỏ con đang ăn món anh làm trông rất ngon lành, anh mỉm cười :"Ăn từ từ thôi, tôi đâu có giành ăn với cô?"

Cô không nói gì, chỉ lo tập trung vào món ngon, mà thật ra có không ngon thì cô cũng sẽ như vậy, vì từ tối tới giờ cô đã ăn gì đâu.

Sau khi đã xử lý sạch sẽ đống mỳ, cô vỗ vỗ vào bụng mấy cái, ngửa mặt lên trần nhà tỏ vẻ thỏa mãn. Hạnh phúc đối với cô rất đơn giản, lấp đầy bụng mình bằng những món ăn ngon.

Nhìn lên bàn, hai ly rượu màu mật ong đã được anh đặt ở đó từ nãy, bên cạnh là chai Glenfarclas 1955. Cô biết loại rượu này, cô đã thấy nó nằm chễm chệ trong tủ kính dành riêng cho các loại rượu hiếm đắt tiền. Cô toát mồ hôi, có khi nào anh ta sẽ tính tiền dĩa mỳ này cùng ly rượu kia không? Mỳ thì cô có thể trả, nhưng rượu thì tuyệt đối không thể!

-"E..em sẽ uống nước lọc thôi ạ..."

Nói rồi cô liền chạy đi lấy nước, không để cho anh kịp phản ứng. Lúc mang nước tới, tính hậu đậu của cô lại bộc phát không đúng lúc, cô vấp ngã, cả ly nước cứ thế hất về phía anh, hại anh bị ướt hết cả mảng áo phía trước. Nhưng sau này chắc cô phải cảm ơn tính bất cẩn của cô và ly nước, nhờ vậy mà cô mới có thể ngắm được một khung cảnh đẹp động lòng người...

Trước mắt cô là một mỹ nam, mái tóc đen ngày nào cũng được vuốt keo kĩ lưỡng, nay lại rũ xuống tự nhiên. Nhìn xuống phía ngực của anh, cô khẽ nuốt nước bọt một cái.

Hôm nay anh bận một cái áo sơ mi trắng, vì bị dính nước nên có thể thấy da thịt rắn chắc bên trong đang hằn lên. Cô vội vàng lấy khăn lau cho anh, nhưng khi vừa chạm vào, cô lại nhận ra trông hai người lúc này vô cùng mờ ám, thế là lại đỏ mặt đưa khăn bảo anh tự lau.