Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 57: từ chối…phạm thượng…(3)

Hắn đang xoa bóp bên cạnh nàng, thấy nàng nhăn trán lại thì ngón tay cái ôn nhu xoa xoa chỗ trán, chờ nàng nếp nhăn tan biến đi mới hài lòng thả ra mà xoa bóp ngón tay búp măng của nàng.

Tuy khá giận vụ nàng đùa dai, nhưng không nhịn được mà lòng trở nên ngập tràn cảm giác ngọt ngào.

Trong lòng không khỏi tự kỷ nghĩ: người ta có yêu thì mới có ghẹo đó nha.

(mm: o.0)

Lòng vui vẻ, nhưng nghe cái giọng không xem ai ra gì của ngọc diệu liên kia thì lòng hắn không khỏi lửa giận bừng bừng.

(mm: phân biệt đối xử :/ )

Nàng đang tức giận thì một ngón tay xuất hiện rồi ôn nhu xoa xoa vầng trán của nàng, trong lòng không khỏi ấm áp, cơn giận tan đi.

Tâm tính đang bình tĩnh dần dần thì lại nghe thấy giọng nói chát chúa của ngọc diệu liên.

- phụ thân!!!??? Đây là chuyện của con, không liên quan gì đến người, đừng tự mình xem mình thông minh mà bảo vệ người ngoài!!!

Lòng ông không khỏi nhói đau, con gái ông làm ông nhiều lúc cảm thấy rất buồn chán mệt mỏi…

Ông nuông chiều nó là sai rồi ư…

Trong lòng không khỏi nghĩ đến người mẫu thân đã mất của nó…

Hỉ nhạc, tôi có lỗi với bà…

Ông nói:

- con nói thế mà nghe được sao? Người ngoài? Song đình mà là người ngoài thì ai là người quen đây?

Nàng ta ương bướng cãi lại:

- con không biết? việc này do con toàn quyền quyết định, ai không nghe lời thì con chém chết, đứa nào dá…

nàng ta chưa nói xong thì một giọng nói rét lạnh vang lên:

- chém chết? giỏi hay cho từ chém chết!! dám nói thì dám làm, ngươi có dám chém trẫm không???

Nàng ta quay đầu nhìn người nọ thì thấy xung quanh người đó đang tản mát ra khí thế âm trầm nguy hiểm, áp đảo thiên hạ.

Lòng run bắn lên nhưng vẫn không sợ chết nói:

- biểu tỷ, muội không nói tỷ, mong tỷ đừng tự mình đa tình…

nàng cười lạnh ngắt lời:

- được, coi như trẫm tự đa tình, vậy…nếu dựa theo những lời ngươi vừa nói thì nếu trẫm dám phạm phải thì sao, ngươi dám giết trẫm không?

Thấy sự việc đang diễn biến càng ngày càng tăng cao, tuy giận nhưng vẫn khuyên can bảo vệ đứa con duy nhất:

- hoàng…hoàng điệt, liên nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, cháu đừng chấp nó.

- thúc thúc/ phụ thân!!!

Hai giọng nữ nhân ghào lên.

Liếc nhìn nhau rồi nàng nói trước:

- thúc thúc, người đường đường là đại tướng quân đương triều, thống lĩnh đại quân lập nhiều công đức, trí dũng toàn tài trên sa trường sao lại bỗng nhiên hồ đồ như thế? con gái của thúc đang làm đúng hay sao? Sai! Nó chính là dám thi quân phạm thượng!

ông rưng rưng nói:

- hoàng điệt…ta…ta…

nàng dứt khoát, mềm giọng nói:

- ta nể tình thúc nên buông tha nàng ta lần này, nhưng nàng ta phải bị cấm ra khỏi phủ ba tháng, mong thúc về dạy dỗ nó lại, nó chỉ có một cái mạng thôi, nên giữ cho chắc.

ông định quỳ xuống tạ ơn:

- tạ ân điển…

ông chưa kịp quỳ xuống thì một cánh tay nâng ông dậy, ngẩng mặt kiêu ngạo nhìn thẳng vào long nhan nói một cách khiêu khích:

- ai nói bổn tiểu thư nói đùa, bổn tiểu thư nói là làm, một khi bất kỳ ai dám vi phạm thì sẽ xử lý theo pháp quy!

Lòng nàng đang dịu lại thì lại bị khiêu khích không khỏi cười lạnh.

Hay èo con mà dám làm hổ vương, dám khiêu chiến với ta ư, nằm mơ…

Nam nhân đứng đằng sau nàng cũng đang tỏa ra khí lạnh tức giận, nhìn chầm chầm thân ảnh nữ nhân kia mà như nhìn một người chết.

Nàng ta rùng mình một cái, nhìn ngó xung quanh, đến đoạn nhìn thấy gã nam nhân đứng sau song đình thì mắt lại mở to không tin, lấy ngón tay trỏ chỉ vào người nọ hô lên:

- là chàng ư!

Hắn cũng không bất ngờ, ánh mắt tức giận nhìn nàng ta chầm chầm.

Nhưng người kia lại coi đó là liếc mắt đưa tình, khuôn mặt thẹn thùng thiếu nữ nhìn hắn, lại nhìn người ngồi trước mặt hắn, trong lòng không khỏi cười lạnh.

Hắn vì nàng tức giận nên mới lén lút đứng đằng sau nàng ta để khai tử sao…

Nàng ta không quan tâm đến phép tắc hoàng thất, dù sao cũng không có ai dám kiểm tra người nàng nên đã lén giấu trong người một thanh chủy thủ nhỏ, lúc này đúng dịp trả thù những cay cú ghen tị từ nhỏ đến lớn liền lấy ra cầm chắc trong tay, dùng khinh công bay đến lương đình trung tâm - nơi bí ẩn cấm kị người ngoài bước vào.

Từ nhỏ nàng đã bị người khác so sánh với vị hoàng tỷ hoàn hảo kia.

Nàng hữu dũng vô mưu, tính tình kiêu ngạo.

Nàng kia thì văn tài võ lược, tính cách trầm tĩnh.

Nàng chỉ là con gái của đại tướng quân, sau này phải kết hôn với kẻ xa lạ.

Nàng ta thì lại là thái tử của diệp quốc, là quốc quân tương lai, là nữ vương đứng đầu thiên hạ, chọn hoàng hậu thì lại là chọn người nàng ta thích.

Nàng sắc đẹp tuyệt sắc, mỹ lệ khuynh thành.

Nàng ta thì lại vạn phần đẹp hơn, khuynh đảo thiên hạ.

Nếu nàng là lá, thì nàng ta lại là đóa hoa tuyệt sắc, tỏa hương hút người.

Nàng chỉ là người làm nền cho nàng ta thôi.

Nàng hận nàng ta, nàng hận không thể bóp nát xé sạch khuôn mặt cơ thể nàng ta, nhào nhét cái sự điềm tĩnh tài năng ấy.

Nhìn cái thân ảnh nàng thống hận thống hận đang càng ngày càng gần nàng ta thì trong lòng không khỏi sung sướng.

Chết đi, tiện nhân…

Nàng cầm cây chủy thủ định đâm vào ngực nàng ta, liếc mắt mỉm cười ôn nhu nhìn người đàn ông phía sau.

Chúng ta có thể bên nhau rồi…

Ngọc vô tắc thấy con gái đang định đâm chết song đình thì trong lòng cả kinh, lòng đau như rát muối, phóng khinh công theo định ngăn cản.

Chỉ sợ không kịp…

chủy thủ cách ngực nàng chỉ còn một bàn tay thì bỗng xuất hiện hai ngón tay kẹp lại ở thân chủy thủ.

Rắc…

Dễ dàng bẻ gãy được thân dao…

Nàng ta liếc mắt người ngăn cản với ánh mắt không tin, lẩm bẩm:

- chàng…sao chàng lại…

hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng ta:

- muốn giết người ta yêu thì bỏ mạng lại đi.

hắn phách một chưởng lên ngực nàng ta làm ả cả người bị đẩy lùi ra sau mấy trượng…

nàng ta nhìn hắn rồi dường như hiểu ra gì đó, ghào lên như người điên:

- tại sao? Tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy? nam nhân mấy chàng không phải đều thích nữ nhân ương ngạnh như ta sao, tại sao những cái gì tốt đẹp đều giành cho tiện nhân đó chứ? Tại sao chàng không giết ta đi!!!???

(mm: ương ngạnh cũng không cần ương ngạnh dữ dằn như thế)

Hắn hừ lạnh:

- đắc tội với nàng chính là đắc tội với ta, ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi chết dễ dàng vậy sao?

Nàng ta lắc lắc đầu, hai tay bưng lại lỗ tai, rồi cười như điên:

- ta sẽ giết ngươi…

nàng không quan tâm nói:

- ngươi nghĩ ngươi giết nổi ta sao?

Không tin nàng ta cười lạnh nói:

- ngươi cá không?

Nàng biếng nhác lấy ngón tay chỉ chỉ xung quanh lương đình.

Nàng ta nghi hoặc nhìn theo thì giật bắn mình.