Thiết Minh kéo một chiếc ghế phía trước xuống đưa nhẹ nhàng cho Lãnh Minh An
Cô thấy hành động cảm động như thế nên chỉ dùng ánh mắt thay lời cảm ơn" Tại sao á thì để tôi nói rồi sẽ biết , tại sao tôi cũng là con của các người cũng mang trong người dòng máu của cả hai cũng mang họ Thiết thế sao lại phân biệt hơn thua gì với anh ta "
" Vậy là mày vì cái này mướn người đến giết hại hai ông bà già này à "
Thiết Minh cảm giác như hai người này vẫn không thông đầu óc mê muội coi như mình đúng hay sao
" Đến bây giờ hai người vẫn không nhận ra được lỗi sai khi làm cha làm mẹ mình hay sao "
" Tao đã làm sai gì mày mà nói những lời khốn nạn đó "
" Không làm gì á ... nếu như lời nói vừa rồi của chính ông nói không sai thì có chết hai người vẫn không có chổ chôn thân "
Lời nói cay vừa dứt thì bên ngoài đêm tối bỗng dưng cơn mưa đổ ào xuống kèm theo những tiếng sấm rung trời
Tiếng mưa mạnh lộp bộp xuống mặt đất , tiếng sấm to theo sau làm như đang dậy sóng cuồng thanh
Cũng giống như trong căn biệt thự Thiết Gia đầy rẫy sự hận thù" Mày giết ba mẹ mày không sợ trời trừng phạt hay sao "
" Trời phạt tất nhiên một kẻ nhác gan như tôi phải sợ nhưng từ lúc này tôi và Thiết Gia đã không còn liên quan gì đến nhau "
Cậu vừa nói vừa nhìn lên trần nhà thở dài thườn thượt , không hiểu kiếp trước mình đã gây ra tội lỗi gì mà phải đầu thai vào gia tộc này
" Tao hỏi mày hai ông bà già này không vừa lòng gì mày hả "
" Vậy để hôm nay Thiết Minh này nói cho hết , tôi với Thiết Sang cũng sinh ra từ lòng bà mà vậy tại sao hơn nhau tình thương chứ "
" Thiết Sang thì luôn được ông bà yêu thương chăm sóc hết mực còn tôi thì sao ông bà muốn quăng đâu thì quăng , tôi biết diện mạo lúc xưa không như Thiết Sang cho nên tôi chỉ còn cách lựa chọn phẩu thuật
Nên mới có khuôn mặt như hôm nay , anh ta đi học thì có thẻ này thẻ nọ tôi thì phải ăn trực , cho đến khi lớn đâu ai chịu nghe tiếng nói của tôi , Tại sao cái gì anh ta cũng tốt hơn tôi , cái gì mà hai người phân biệt đối xử như thế "Cậu nói hết những điều ấm ức mà trong lòng mình nhịn từ lâu xuồng xuống hết hai người kia , khóc á cái đó với đó đã nguội trong lòng anh sau trận hôn mê ba năm trước
Nếu không nhờ chủ tịch Tần giúp đỡ điều trị thì chắc cậu không sống tới giờ
" Vậy là mày ghen tị đó .."
" Ông im ngay cho tôi sao tới tận bây giờ vẫn không hiểu lòng tôi .. ghen tị á khỉ khô có tốt đẹp gì để mà ghen tị "
Thiết Minh bây giờ một chút tình cảm cha con hay mẹ con cũng đã cạn kiệt nên không gì mà để thương xót hay để ý
" Vậy là được rồi Thiết Minh "
Lãnh Minh An ngồi chứng kiến nghe hết những lời nói ấm ức của cậu mà cảm giác thương xót cho số phận cuộc đời cậu vô cùng
Cho nên giải quyết vụ này càng nhanh càng tốt nếu cứ dày dòng chỉ làm cho cậu ta đau lòng hơn thôi
Vì cô cũng là con nên hiểu được hoàn cảnh không được tình cảm của cha mẹ mà còn trong phân biệt giữa hai anh em ruột với nhau chỉ vì vết sẹo
" Cậu muốn thế nào "
" Chị làm thế nào tôi sẽ thế đó "
Cô thật không ngờ cậu bây giờ đã hết tình thương gì trong lòng , cô tưởng cậu còn cho nên sẽ ngăn cản giết hai người họ nhưng không
" Cô muốn làm ... làm gì "
Trình Phương như thấy được Thiết Minh đã vô tình trước mọi việc , bà chưa từng lạm dụng hay nhìn thấy súng cho nên đây là lần đầu tiên nên bà cảm giác sợ
" Cô giết người không sợ ngồi tù hay sao "
" Ngồi tù ... ông nói như không trong phạm vi của tôi thì phải "
Cảnh sát á hình như chưa từng trong phạm vi của cô , suốt mười lăm năm qua cô đã ra sa vào trận biết bao nhiêu vụ ám sát nhưng có vụ nào cảnh sát dám nhúng tay vào đâu
" Cô ... cô .."
" Muốn thế nào "
Thiết Phương không biết gì về giới Mafia hay Hắc Đạo nhưng với con người thông minh như ông cũng đủ hiểu cô không đơn giản là người bình thường
" Thả chúng tôi ra "
" Thả ra thì tôi sợ cái mạng này lão đại giết tôi chết "
Nói thì nói thôi tên Hàn Thiên đó đâu dám làm gì cô chứ , cô làm việc này chỉ vì muốn tìm hiểu anh vì gì mà thay đổi gần anh hơn thôi
Chứ cô hiểu thế lực của anh từ ngoài vào trong mạnh hơn , với lại bên cạnh còn có Tần Nhi và Vương Gia Uy nữa mà cho nên không có cô anh vẫn giải quyết được