Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi

Chương 77: Dự Cảm Chẳng Lành

Phi Vũ một bên xem tài liệu, một bên dặn dò cấp dưới chuẩn bị quà cho hai mẹ con Mộc Thuần, đồng thời cử người giám sát quanh khách sạn. Liên tục ba ngày, mỗi sáng anh đều gửi hoa đến chỗ cô kèm theo thư tay xin lỗi, cho dù phải chép cả trăm lần anh cũng không ngại.

Rất nhiều báo cáo chất đống trên bàn, Hải Điền nói với anh:

“Tôi đã cho người tìm hiểu, Đặng thiếu gần đây có đặt tiệc tại một nhà hàng sang trọng, cũng không rõ muốn làm gì.”

“Không hỏi được người bên đó?”

“Bọn họ rất kín miệng.”

“Chắc là bị tiền bịt miệng rồi, bảo họ bất kể Đặng Thiên Tường ra giá bao nhiêu, chúng ta trả gấp đôi, chỉ cần tiết lộ một chút là được.”

“Vâng, tôi sẽ thử liên hệ lần nữa.”

Hải Điền lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Phi Vũ. Anh đã muốn rút khỏi giới hắc đạo, không làm mấy trò buôn bán ngầm, cung cấp vũ khí trái phép nữa, nhưng từ khi Mộc Thuần đi, anh lại bắt đầu chìm đắm vào đó. Hiện tại, khu vực phía Bắc không có bất kỳ ai dám động vào Nam Cung gia nữa. Kể cả là những nơi khác, khi muốn làm gì dính líu đến Nam Cung gia đều phải nể mặt anh.

Anh gần như có tất cả rồi, chỉ thiếu vợ con nữa thôi.

Sờ lên tấm ảnh của hai mẹ con Mộc Thuần, ánh nhìn của Phi Vũ dần trở nên vô định. Cơ thể anh không thấy mệt, nhưng tim gan đều đã sắp bị nghiền nát. Anh không thể chấp nhận được việc Thiên Tường và Mộc Thuần sống chung với nhau hơn mấy năm nay, sớm tối gặp mặt, chắc chắn họ sẽ nảy sinh tình cảm. Anh phải làm thế nào bây giờ?

Ngồi nghỉ một lát, Phi Vũ lại nhận được tin từ cấp dưới.

“Tôi đã cho người giao dịch với bên kia, họ nói bữa tiệc này hình như là tiệc cưới.”

“Tiệc cưới?” Phi Vũ ngồi thẳng lưng. “Của ai?”

“Của… Đặng thiếu và phu nhân.”

Ầm.

Hải Điền nghe được âm thanh cực lớn, ông im lặng không dám lên tiếng nữa.

Bàn tay đang đặt trên bàn của Phi Vũ siết chặt lại, anh hít một hơi thật sâu rồi nói:

“Chuẩn bị người.”

“Vâng. Chủ tịch, trước khi đến bữa tiệc thì họ sẽ cử hành lễ trong nhà thờ ở gần đó.”

“Tôi biết rồi.”

Muốn cưới vợ anh trên địa bàn của anh? Thiên Tường nghĩ cũng hay thật. Phi Vũ vốn muốn từ từ xin lỗi Mộc Thuần, để cô tha thứ cho anh, nhưng xem ra cô không hề có ý định sẽ chờ.

Hai ngày lại trôi qua trong chớp mắt, Mộc Thuần luôn có cảm giác bất an. Khi nhìn thấy trước cửa trống rỗng không còn hoa nữa, cô đột nhiên thấy lo lắng. Đặng Thiên Tường nghĩ cô quá hồi hộp vì sắp cưới nên mới như thế, nhưng cô biết không phải vậy.

Đặng Thiên Tường kéo cô vào lòng, cho cô một cái ôm thật chặt rồi nói:

“Giấy đăng ký kết hôn đã làm xong, hiện tại xem như chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, cảm ơn em, Mộc Thuần.”

Vòng tay của Thiên Tường rất ấm áp, cảm giác yên bình mà hắn mang đến là một trong những thứ khiến cô thay đổi suy nghĩ để tiến thêm một bước với hắn. Cô đưa tay, nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn:

“Sao lại cảm ơn em? Em phải cảm ơn anh vì những gì anh đã làm mới đúng.”

Hai người lẳng lặng tựa vào nhau, nghe được tiếng tim hắn đập vội như thể một thiếu niên mới lớn vừa được bạn gái ôm, Mộc Thuần suýt thì phì cười. Mấy năm nay, đây là lần đầu tiên cô để hắn ôm.

Thiên Tường hôn hôn tóc cô, đúng lúc cúi đầu sắp hôn lên môi mềm của cô, giọng của Tử Thiêm vang lên sau lưng họ:

“Mẹ ơi, con vừa tìm được thứ này hay… lắm…”

Thằng bé đứng hình trước cửa phòng, sau đó ôm cái đồ chơi đang giơ cao vào ngực rồi cười hê hê:

“Ba mẹ cứ tiếp tục, con chưa thấy gì hết!”

Thằng bé vội đóng cửa rồi nhảy nhót lung tung lên, Mộc Thuần nghe được cả tiếng hét của thằng bé:

“Aaaaaa! Mình sắp có em rồi!”

“...” Gì? Mẹ còn chưa có hôn môi với “ba Tường” của con đâu, con trai!

Mộc Thuần và Đặng Thiên Tường dở khóc dở cười, vì cú mở cửa kia mà không khí giữa hai người đột nhiên trở nên kỳ cục, đành dừng việc đang dang dở lại. Để tránh cho ngại ngùng, Thiên Tường nói:

“Anh đã gửi thiệp mời xong rồi.”

“Ừm, nghe nói đều là bạn cũ của anh?”

“Anh chỉ mời vài người thôi, chúng ta tạm thời kín đáo một chút, sau này có cơ hội nhất định sẽ bù cho em.” Thiên Tường giơ tay sờ lên mái tóc dài của Mộc Thuần, trước kia rời đi tóc cô vẫn còn ngắn ngang vai, bây giờ đã cắt mấy lần vẫn dài qua ngực, thời gian trôi qua thật nhanh.

Ánh nhìn của hắn quá mức triều mến, khiến khuôn mặt Mộc Thuần hơi đỏ lên. Cô rút nhúm tóc trong tay hắn về, cười nói:

“Anh không phải áy náy đâu, em cảm thấy làm nhỏ như vậy cũng tốt, đỡ ồn ào.”

Họ không biết rằng mặc dù thiệp mời chỉ gửi cho vài người thân quen, nhưng có kẻ không cần thiệp mời cũng muốn đến tham dự.

Ngày diễn ra lễ cưới.

Mộc Thuần vừa tỉnh giấc đã làm rơi đồ liên tục, cô luôn có dự cảm chẳng lành, nhưng rốt cuộc là gì thì cô không đoán ra được. Cô chỉ mong mau chóng hoàn thành nghi thức đơn giản này nữa, xem như cô và Thiên Tường chính thức thuộc về nhau, mai sau Phi Vũ sẽ không có cơ hội làm phiền cô.