Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 70

Tịch Thần Hạn quý phải ngồi bên cạnh cửa số quán trà. Anh đã ngồi đây rất lâu, nhìn thấy hết những gì xảy ra ngoài vườn, bao gồm cả cảnh Tào Xuyên và Vũ Tiểu Kiều ôm nhau trong vườn.

Sắc mặt anh xám xịt, sự tức giận ẩn sâu trong tim anh, nó sẽ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Người phụ nữ này lại vẫn còn lăng nhăng với người yêu cũ Coi Tịch Thần Hạn anh chết rồi sao?

Lại có thể không nhịn được sự cô đơn đến thế Tịch Thần Hạn nằm chặt nằm đấm, những đường gân xanh nổi lên.

Vũ Phi Phi và Tôn Hồng, còn có bà Tịch và Dương Tuyết Như. Khi họ vừa bước vào quán trà đã cảm thấy không khí xung quanh rất lạnh, khiến cả người bằng nhiên lạnh buốt.

Vũ Phi Phi nhìn vào gương mặt tuấn tú của Tịch Thần Hạn, và ngay lập tức đỏ mặt.

Đây chính là Tịch Thần Hạn!

Thần tượng của cô ta, cậu chủ Thần Kinh Hoa, là người đàn ông cô ta sẽ kết hôn trong tương lai.

Cuối cùng cô ta cũng không phải xem lại những video trước kia của Tịch Thần Hạn, cũng không cần phải thu thập tin tức về anh ấy. Cuối cùng anh ấy cũng xuất hiện trước mặt cô ta, trở thành chồng sắp cưới sắp đính hôn với cô ta!

Cô ta còn tưởng rằng, dáng vẻ của Tịch Thần Hạn trên tivi đã hoàn hảo đến mức khiến cô ta phát điện. Nhưng thật không ngờ, khi nhìn thấy anh ấy ở khoảng cách gần như vậy cô ta mới biết, anh ấy còn đẹp trai hơn cả trên ti-vi, và còn quyến rũ hơn rất nhiều lần.

Nếu không phải bây giờ có sự hiện diện của mình, và cái lạnh vô hình xung quanh Tịch Thần Hạn, có ta đã muốn lao lên và quấn lấy anh như một con bạch tuộc.

Vũ Tiểu Kiều trở về tòa nhà bệnh viện từ vườn hoa, tình cờ đi ngang qua phòng trà cao cấp.

Quản trà được bao quanh bởi kính trong suốt, và cô nhìn thấy một nhóm người trong quán trà trong nháy mắt, và trong số đó có bóng dáng của Tịch Thân Hạn. Còn có Vũ Phi Phi đang tỏ vẻ nhút nhát rut rẻ.

Hóa ra, bọn họ đang chính thức ra mắt

Trong lòng cô lại nhỏi lên một nỗi đau, khiến khỏe mặt cô lại nóng bừng lên.

“Thần Hạn, mẹ đã kêu con đưa Phi Phi đến gặp mẹ nhưng con lại không chịu. Mẹ thực sự không đợi nổi nữa, nên đã hẹn trước với Phi Phi đến đây gặp bà nội, và vừa hay chúng ta đều đã chính thức gặp nhau.

Dương Tuyết Như dường như rất thích Vũ Phi Phi, kéo Vũ Phi Phi ngồi bên cạnh. Ánh mắt hướng lên người Vũ Phi Phi, rồi gật đầu hài lòng.

“Phi Phi không những xinh đẹp, còn biết nguyên tắc, đối với bà nội cũng rất tốt, mẹ rất hài lòng với Phi Phi.”

Vũ Phi Phi mặt mày hớn hở, lại tỏ ra vẻ dè dặt khuê các, hơi cúi đầu xuống, thể hiện ra góc nhìn đẹp nhất cho Tịch Thần Hạn ở phía đối diện.

Tịch Thần Hạn không nói, đôi mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ…

Vũ Tiểu Kiều vô tình đối mặt với ánh mắt đen lạnh lùng của Tịch Thần Hạn, giật mình một cái. Cô muốn nhanh chóng rời đi, nhưng đôi chân dường như đã cầm về tại chỗ, và cô không thể nào kéo nó lên được.

Đôi mắt của Tịch Thần Hạn giống như một cơn lốc. Mỗi lần cô đối diện với mắt anh, cô đều không thể kiểm soát được bản thân, hoàn toàn bị anh cuốn hút. Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng đã lấy hết sức mạnh của mình, kéo chân lên và bước những bước chân nặng nề về phía trước.

Tịch Thần Hạn tức giận, đòi mắt anh càng thêm tối tăm hơn. Người phụ nữ chết tiệt này, tại sao lại không xông vào? Vũ Phi Phi vốn muốn gần Tịch Thần Hạn hơn một chút, nhưng nhìn thấy lớp băng lạnh lẽo xung quanh anh, trái tim cô ta sợ hãi đập loạn xạ, vội vã củi đầu xuống, cơ thể lo lắng run rẩy, lúng ta lúng túng.

Tôn Hồng không thể nhịn cười: “Nhìn Phi Phi nhà tôi trước mặt cậu Thần xấu hổ chưa kìa”

“Sau này chúng ta đã là người một nhà rồi, còn có gì mà phải xấu hổ nữa.” Dương Tuyết Như cười.

Bà nội Tịch Thần Hạn nhìn ba người phụ nữ. Trong đôi mắt già nua có chút hơi khó chịu. Nhưng khi nhìn thấy Tịch Thần Hạn không nói gì, bà cũng không đành đuổi bọn họ đi trước mặt mọi người. Bà Tịch nghi hoặc, cháu trai cưng của bà thực sự thích kiểu phụ nữ như thế nào sao?

Bà Tịch và Dương Tuyết Như thấy khuôn mặt Tịch Thần Hạn lạnh lùng nhìn chăm chăm ra bên ngoài, rồi cũng nhìn theo ánh nhìn của Tịch Thần Hạn ra ngoài.

Hai người nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Vũ Tiểu Kiều, kéo những bước chân nặng nề của cô về phía trước, trông như thể rất đau đớn.

Khi Dương Tuyết Như cảm thấy nghi ngờ mối quan hệ của cô gái bên ngoài và Tịch Thần Hạn, giọng nói lạnh lùng thờ ơ của Tịch Thân Hạn vang lên bên tai.

“Là người một nhà, cũng tốt.”

Mặc dù giọng nói của Tịch Thần Hạn không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng nó vẫn khiến mọi người phấn khích, và tràn đầy niềm vui.

“Quả tốt rồi! Thần Hạn đã thừa nhận rồi!” Dương Tuyết Như hào hứng cất giọng.

“Thần Hạn? Nếu cháu không đồng ý, bà sẽ không để mẹ cháu quyết định thay cháu!” Bà Tịch nằm lấy nằm đẩm của Tịch Thần Hạn, liếc nhìn Dương Tuyết Như một cách không hài lòng.

Dương Tuyết Như cười ngượng nghịu: “Mẹ, xem mẹ nói kìa, nếu không phải Thần Hạn tự mình đồng ý, con làm sao dám quyết định thay Thần Hạn được chứ”

“Con nhìn sắc mặt của Thân Hạn, rõ ràng là không đồng ý

Bà Tịch gõ mặt bàn, Dương Tuyết Như không dám nói thêm một chữ.

Tôn Hồng và Phi Phi tất nhiên cũng nhìn ra được sắc mặt của Tịch Thần Hạn rất khó chịu.

“Thần Hạn, cháu nói đi, cháu có đồng ý hay không? Bà Tịch “Ai nói cháu không đồng ý!” hỏi.

Dương Tuyết Như mim cười.

“Vậy là quá tốt rồi! Chỉ cần Thân Hạn đồng ý, mấy ngày nữa tôi sẽ đến thương lượng với chủ tịch Vũ, chọn một ngày tốt để Thần Hạn và Phi Phi đính hôn.”

Tôn Hồng cũng vui mừng không ngậm nổi miệng: “Mọi việc đều sẽ nghe theo sự sắp xếp của phu nhân Tịch! Phi Phi nhà chúng tôi sẽ đợi phu nhân và cậu Thân đến nhà hỏi cưới.

Tịch Thần Hạn đột nhiên đứng dậy, sải bước đi trong đôi mắt ngỡ ngàng của mọi người.

Dương Tuyết Như đứng dậy với khuôn mặt trắng bệch: “Thần Hạn, con đi đầu vậy?” Tịch Thần Hạn không quay đầu lại.

“Mẹ, Thần Hạn như vậy là có ý gì?” Dương Tuyết Như hỏi.

“Ta cũng không biết.” Bà Tịch trợn mắt nhìn Dương Tuyết Như rồi đứng dậy rời đi.

Dương Tuyết Như cầm lấy túi xách của mình và cũng đi ra ngoài.

Tôn Hồng bối rối, nhanh chóng đuổi theo Dương Tuyết Như và hỏi: “Phu nhân Tịch, rốt cuộc chuyện này quyết định như thế nào? Chuyện hôn sự rốt cuộc có thành công hay là không? Vũ Phi Phi cũng vội vã đuổi theo, đôi mắt đỏ hoe: “Bác ơi, cậu Thần đã đồng ý rồi đúng không? Chúng cháu có thể đánh hôn rồi phải không?”

Dương Tuyết Như nhìn Vũ Phi Phi với một ánh mắt lạnh lùng: “Xuất thân trong gia đình danh tiếng, lại ăn mặc không có phong cách, trang điểm lòe loẹt. Cô tưởng mình đang tham gia triển lãm chắc, muốn về tất cả màu lên mặt mình, đem hết vàng bạc trang sức trong nhà đeo lên người Dương Tuyết Như giận dữ liếc nhìn Tôn Hồng, cảm thấy hai mẹ con này không có điểm nào lọt vào mắt, nhanh chóng rời đi.

Tôn Hồng và Vũ Phi Phi chết lặng.

Một lúc lâu sau, hai người củi đầu nhìn xuống váy của họ. Để gặp bà nội Tịch Thần Hạn, không muốn bị người nhà họ Tịch xem thường, bọn họ đã dành rất nhiều công sức để trang điểm, nhưng không ngờ lại tự làm mình xấu hổ.

“Mẹ! Con đã nói rồi, đừng đeo nhiều trang sức như vậy mà mẹ lại không chịu nghe!” Vũ Phi Phi thảo chiếc nhẫn trên ngón tay và ném nó cho Tôn Hồng.

“Phi Phi à, mẹ cũng chỉ hy vọng khiến con nhìn vào trông đã được nâng niu từ nhỏ. Con cũng biết rằng trong những gia đình giàu có, bọn họ hầu hết đều coi thường các quan chức

Vũ Phi Phi tức giận bịt tai lại: “Con không quan tâm! Con phải cưới câu chủ Thần! Con nhất định phải làm người phụ nữ của anh ấy! Anh ấy là của con! Bất kể như thế nào, cuộc hôn nhân này, con nhất định phải thành công!”

“Được được được, con yên tâm, cậu Thần vừa này đều đã đồng ý rồi, cuộc hôn nhân này chắc chắc sẽ thành công!”