Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 41: Chương 41

Cả hai trầm mặc một hồi lâu.

Tống Phong Thời nghĩ dù sao mình cũng là người tự chủ trương tìm tới cửa trước, không thể cứ giữ im lặng mãi được, liền cố gắng nặn ra một nụ cười, rót một tách trà đưa cho Kim Lan Thù: "Sao thế? Kim tổng có vẻ khó chịu? Có ai đã gây sự với ngài rồi à?"

Kim Lan Thù ngoài cười nhưng trong không cười, đưa tay nhận tách trà trước mặt, cũng nhận lấy cái nấc thang đi xuống của cậu, vẻ mặt cao cao tại thượng, như đang chất vấn nhìn Tống Phong Thời: "Hôm nay tôi tới nhà của cậu, nhưng không thấy cậu ở đó.

Cậu đã đi đâu?"

Tống Phong Thời thầm nghĩ: Ồ, còn dám hỏi nữa sao? Chứ không phải tôi đang bận giải quyết cái vận đào hoa rách nát của quý ngài đây à?

"Khụ khụ." Vẻ mặt Tống Phong Thời đã có hơi khó chịu,"Cùng Gia Ngu ăn cơm tối.

Cậu ấy hẹn tôi."

"Ừm." Kim Lan Thù hỏi: "Ăn ngon không?"

Tống Phong Thời xua tay nói: "Đừng có nhắc tới nữa.

Chỗ cậu ta dẫn tôi tới vừa dắt vừa dở, chẳng khác gì một cái hắc điếm.

Chẳng qua tôi thấy cậu ta hình như có quen biết với ông chủ nên tôi cũng không nói gì.

Chỉ là tôi có chút tò mò, cậu ta chỉ là một cái thực tập sinh nho nhỏ, nhưng sao lại trông rất có tiền như vậy? Hơn nữa, tôi nhìn xem thái độ của cậu ta, tựa như mấy loại đồ vật có trị giá dưới chục nghìn tệ đều không lọt vào mắt nổi?"

"Thì do nhà cậu ta có tiền chứ sao." Kim Lan Thù tùy ý đáp lại một cậu, cũng không muốn dây dưa mãi ở cái chủ đề này, nên tiếp tục truy vấn: "Sau đó thì sao? Hai người cùng đi ăn cơm tới lúc tối muộn như này?"

Thấy Kim Lan Thù vội vàng lướt qua cái đề tài này, Tống Phong Thời sao có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn mà cho qua dễ dàng như vậy được, liền đem câu hỏi vòng trở về chủ đề ban đầu: "Nhà cậu ta có tiền? Vậy sao còn tới chỗ này làm thực tập sinh làm gì? Một tháng lương còn không đủ cho cậu ta ăn một bữa cơm."

Kim Lan Thù cười: "Con nhà giàu tới cách mấy cũng đều phải đi làm thôi, tiền lương là một chuyện, nhưng bản thân có tiền lại là một chuyện khác.

Lớn già đầu rồi mà còn không chịu đi làm thì nhất định sẽ bị người khác chê cười."

Tống Phong Thời liền hỏi: "Nếu vậy rốt cuộc cậu ta là con cái nhà ai? Có phải là một gia đình rất giàu có không? Tôi có từng được nghe nói qua không?"

"Sao cậu lại đột nhiên hỏi nhiều như vậy", Kim Lan Thù nói, "Đối với cậu cũng không có ích lợi gì."

Tống Phong Thời nghe vậy cơn giận càng gia tăng, mím môi một cái, trừng mắt nói: "Đúng vậy, tôi chỉ là một viên chức nhỏ, hỏi mấy việc này cũng không có ích lợi gì!"

"Cậu mà là viên chức nhỏ sao? Gần đây biểu hiện của cậu rất tốt, chờ đến khi phòng kế hoạch được đưa vào hoạt động, cậu ít gì cũng là một đại lão của cái phòng này.

Cũng coi như là một nhân vật quan trọng của toàn bộ phận.", có vẻ Kim Lan Thù đang tán dương cậu, làm cho Tống Phong Thời có một cảm giác như "Được cưng mà sợ".

Chỉ là, lời "tán dương" của Kim Lan Thù cũng không kéo dài được bao lâu, hắn lập tức bẻ lái câu chuyện sang một hướng khác, chất giọng cũng có chút uy nghiêm, lạnh lùng nói: "Đương nhiên, cậu cũng sẽ nắm vài phần cơ mật của công ty, vậy nên mong cậu hãy chú ý đến các mối quan hệ bên ngoài của mình.

Người biết chuyện sẽ nghĩ là hai người tình cờ gặp nhau, còn người không biết sẽ nảy sinh hiềm nghi."

Nghe vậy, Tống Phong Thời trong lòng nhảy dựng, hỏi: "Này là có ý gì?"

Lời đều đã nói tới nước này rồi, Kim Lan Thù cũng lười giả vờ bí hiểm với cậu: "Gia Ngu nói, Lưu Dịch Tư đặc biệt đối tốt với cậu, cậu với anh ta cũng có vẻ rất thân thiết, còn tự mình gặp mặt.

Cậu đi ra ngoài kết bạn, ai thèm quản? Nhưng ít nhất cũng phải biết suy nghĩ kỹ lại một chút đi chứ, người ta dù sao cũng là tổng giám đốc của công ty đối thủ, để mấy người không biết rõ nội tình nhìn thấy hai người gặp nhau thì lại đến mách với tôi là cậu chuẩn bị đi ăn máng khác.

Rồi nếu có bất kỳ thông tin cơ mật nào bị lộ, người đầu tiên bị xếp vào diện tình nghi chắc chắn sẽ là cậu!"

Tống Phong Thời vốn là mang tâm thế hỏi tội mà đến, còn tưởng rằng là lỗi của Kim Lan Thù, hiện tại nói qua nói lại một hồi bỗng dưng lại bị nện cho một hố phân vào đầu, thật sự cảm thấy rất oan ức.

Tống Phong Thời trong lòng buồn bực, lớn tiếng hỏi: "Cậu nói như vậy, đại ý là đang nghi ngờ tôi chứ gì?"

Kim Lan Thù cũng có chút tức giận, cảm thấy mình rõ ràng là đang bênh vực Tống Phong Thời, sao bỗng dưng lại bị trách ngược lại? Đúng là không biết phân biệt tốt xấu mà!

Kim Lan Thù nói tiếp: "Thường ngày trông mặt mày cậu rất thông minh sáng sủa, sao hôm nay tự dưng lại hóa ngốc như vậy? Nếu tôi nghi ngờ cậu thì nói cho cậu biết mấy chuyện này để làm gì?"

Tống Phong Thời nghe vậy cũng có hơi thông suốt, tự trách mình quá xúc động.

Mỗi lần có chuyện gì dính dáng tới Kim Lan Thù, đầu óc cậu đều rối như tơ vò.

"Gia Ngu nói cho cậu?" Tống Phong Thời hỏi, "Vậy cậu trả lời cậu ta thế nào?"

"Tất nhiên là che đậy cho cậu rồi! Tôi nói với cậu ta rằng cậu hẹn Lưu Dịch Tư đi quán cà phê là do tôi phân phó, để bàn chuyện công việc!" Kim Lan Thù hậm hực nói, "Đúng là không biết phân biệt tốt xấu!"

Tống Phong Thời kinh ngạc: "Cậu, cậu còn che đậy cho tôi?"

"Không thì sao? Nếu như tôi nói tôi cũng không biết, vậy thì chuyện của cậu càng khó nói rõ ràng.

Để sau hai ngày nữa, chuyện này được lan truyền càng ngày càng rộng hơn, thì cậu ở Bảo Phạn Lưu càng khó sống."

Tống Phong Thời cảm thấy xấu hổ, một lúc sau mới nói: "Nhưng mà thật sự không có nói gì quá quan trọng, là do Gia Ngu cố ý hố tôi.

Lưu Dịch Tư có quen biết với tôi từ trước, tình cờ đi ngang qua thấy Gia Ngu và ông chủ nhà hàng đó thông đồng muốn đem một tấm tranh bán cho tôi với giá 20 vạn tệ, anh ta nhìn không thuận mắt, mới tiện tay giúp tôi một chút.

Kỳ thực, anh ta cũng chỉ nói với ông chủ có hai câu mà thôi, đối với anh ta, đó chỉ là chuyện nhỏ.

Một lúc sau, anh ta liền hẹn tôi đến quán cà phê, nói rõ ngọn nguồn đồng thời nhắc nhở tôi cẩn thận kẻo lại mắc bẫy lần nữa.

Đây là anh ta có ý tốt, để Gia Ngu nhìn thấy lại đổi thành anh ta có ác ý."

Kim Lan Thù nghe lời giải thích này, liền tạm chấp nhận, chỉ nói: "Cái người tên Gia Ngu này...!về sau cậu cứ mặc kệ đi, đừng nói chuyện với cậu ta, cũng đừng đồng ý bất cứ yêu cầu gì của cậu ta.

Cứ coi cậu ta như người chết là được."

Tống Phong Thời thấy Kim Lan Thù nhắc đến Gia Ngu bằng giọng điệu chán ghét, trong lòng cũng bình ổn lại, yên tâm kết luận rằng, Kim Lan Thù quả nhiên không hề thích Gia Ngu.

Chỉ cần Kim Lan Thù không để Gia Ngu vào mắt, thì Tống Phong Thời cũng không cần phải bận tâm về Gia Ngu nữa.

"À, ra là vậy." Tống Phong Thời gật đầu nói: "Ừm, vậy tôi về trước."

Tống Phong Thời vừa định đứng dậy, bất ngờ bị Kim Lan Thù kéo ngã vào trong lòng.

Kim Lan Thù nói: "Đến cũng đã đến, vậy thì đừng đi nữa."

Ban đầu Tống Phong Thời còn cố gắng vùng vẫy, rồi sau đó lại chấp nhận thỏa hiệp quấn quít triền triền miên miên với hắn một hồi lâu.

Xong việc, Tống Phong Thời nằm la liệt trên giường, Kim Lan Thù đứng dậy mặc áo ngủ, uống một hơi cạn ly nước, lại rót cho Tống Phong Thời một ly đầy.

Tống Phong Thời vốn đã rất khát, liền uống hơn non nửa ly.

Kim Lan Thù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, lại hỏi: "Cậu và Lưu Dịch Tư quen biết từ khi nào?"

Bị hỏi bất thình lình như vậy, Tống Phong Thời suýt chút nữa sặc chết, ho khan hai tiếng, đặt ly nước xuống, nói: "Quen biết nhau lúc tôi còn đang đi du học."

"Chuyện từ lâu như vậy?" Kim Lan Thù có hơi kinh ngạc, "Sao cậu không nói với tôi?

Tống Phong Thời bật cười: "Một đại thiếu gia như cậu nào có thời gian quan tâm đến mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của tôi đâu mà kể làm gì?"

"Tại sao tôi lại không quan tâm?" Kim Lan Thù chết cũng không muốn thừa nhận quả thật là do mình vô tâm không thèm để ý, lại hỏi: "Cho nên hai người từ đó đến giờ vẫn còn giữ liên lạc?"

"Cũng không phải, lúc đó chỉ là quen biết bình thường mà thôi, chỉ biết mỗi cái tên.

Anh ta là đại thiếu gia thật sự, sao tôi có thể kết bạn với anh ta được?" Tống Phong Thời nói, "Chỉ là lúc trước đi nước Pháp tập huấn với cậu, ở bên đó gặp lại.

Cảm thấy chính là duyên phận..."

"Cái này không gọi là duyên phận, quá lắm cũng chỉ là tình cờ thôi" Kim Lan Thù buồn bực, "Lúc đi nước Pháp...?" Kim Lan Thù suy nghĩ một chút, nước Pháp...! Nước Pháp lúc nào?

Trong đầu Kim Lan Thù linh quang chợt lóe, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Là hôm đi Cung điện Louvre đó nhìn thấy à?"

Kỳ thực, Kim Lan Thù vẫn còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, nhân viên lễ tân nói rằng cô đã nhìn thấy Tống Phong Thời chân trần ngồi tán gẫu với một người lạ mặt trong quán cà phê ngoài trời.

Khi đó hắn không có nhìn thấy tận mắt, Âu Văn còn thêm lời: "Khi không ai lại đi chân trần mà ngồi tán gẫu chứ!"

Nghĩ kỹ lại, Tống Phong Thời cũng sửng sốt: "Đúng vậy thật, hôm đó tôi có gặp anh ấy.

Tôi bị ngã, anh ấy đỡ tôi."

Kim Lan Thù khó chịu nói: "Ngày đó hắn đỡ cậu một cái, hôm nay lại giúp cậu một lần, cậu hẳn phải cảm thấy hắn là một người cực kỳ cực kỳ tốt có đúng không?"

Tống Phong Thời cười: "Anh ấy không tốt sao?"

Kim Lan Thù nghe vậy càng thêm tức giận: "Hắn gặp ai cũng cười tủm tỉm, nhất định là đồ thần kinh!"

Tống Phong Thời nghĩ mà buồn cười, nói đùa: "Thế cậu gặp ai cũng muốn giẫm cho một phát, như vậy không giống người có vấn đề về thần kinh hơn à?"

Tống Phong Thời chỉ là nói giỡn thôi, thế nhưng Kim Lan Thù lại tức giận đến mức muốn bùng nổ: "Cậu, cậu còn bênh vực tiểu tiện nhân đó?"

"A?" Tống Phong Thời có hơi ngơ ngác, "Cậu vừa nói cái gì?"

Kim Lan Thù đột nhiên nhớ tới điều kiện "đối tượng lý tưởng" mà Tống Phong Thời nói lúc trước, nguyên một đoạn dài, Kim Lan Thù tổng kết lại đơn giản được có ba ý chính: Đầu tiên là phải comeout để khỏi phiền phức; Thứ hai là phải cùng chuyên ngành, nghề nghiệp; Thứ ba, cao phú soái có tài hoa.

Kim Lan Thù lúc ấy còn tưởng rằng đây là nói mình, nhưng bây giờ nghĩ lại, Lưu Dịch Tư hắn...!hắn cũng đã comeout rồi, cũng có cùng chuyên ngành, nghề nghiệp, về phần cao phú soái có tài hoa...!Hừm, tuy rằng Lưu Dịch Tư này còn kém xa chính mình về độ đẹp trai và tài hoa, nhưng cũng có thể coi như có một chút đi! Về phần cao và phú, cái này cũng đúng, mà Kim Lan Thù không thích Lưu Dịch Tư, cũng là sự thật.

Kim Lan Thù hừ lạnh một tiếng: "Cậu với hắn ta chỉ là quen biết xã giao? Thế sao hắn ta lại giúp đỡ cậu nhiệt tình như vậy?"

"Tôi nói, anh ấy chỉ tiện tay thôi, không tốn chút công sức nào.

Một người có học thức uyên bác như anh ấy, thấy chết không cứu mới là vô lý đi?"

Kim Lan Thù nổi giận: "Đấy đấy, cậu lại khen hắn! Lại khen hắn!"

Tống Phong Thời thấy thái độ của Kim Lan Thù không giống đang nói đùa, tựa hồ là thực sự tức giận.

Tống Phong Thời tuy rằng không hiểu chuyện gì, nhưng cũng nhanh chóng lắc đầu nói: "Tôi không có khen anh ấy, chỉ là tùy tiện nói thôi.

"

Kim Lan Thù còn nói: "Cậu với hắn ta rất thân thiết?"

Tống Phong Thời lại tùy tiện nói: "Không quen, không quen."

Kim Lan Thù miễn cưỡng tin tưởng: "Sau này cậu đừng gặp riêng hắn ta nữa."

Tống Phong Thời tức giận cười khan một tiếng: "Tại sao?"

"Tại sao? Lời nói của tôi hiện tại đã không còn phân lượng nào đối với cậu?" Kim Lan Thù nói, "Cậu nên nghe lời tôi! Bản thân cậu không tự mình cẩn thận chút, lại gây ra thêm lời đàm tiếu thì đến tôi cũng không cứu được cậu nữa đâu! Hay là nói, cậu thật sự muốn rời khỏi Đại Kim của tôi qua làm cho cái công ty rách nát của hắn ta? Nếu đúng vậy thật thì cứ coi như tôi chưa nói gì đi."

Tống Phong Thời nghe xong liền giật mình, trong lòng thật sự nghĩ là bản thân nên tự biết giữ khoảng cách.

Thế nhưng tại sao khi Kim Lan Thù nói ra những lời này lại khiến cậu cảm thấy khó chịu như vậy? Lời nói của Kim Lan Thù có thể khiến cho một sự việc có chứng cứ rõ ràng nói ra giống như đang cố tình gây sự với người khác.

Tống Phong Thời bất đắc dĩ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy rất khó chịu, bất mãn trừng Kim Lan Thù một cái.

Kim Lan Thù thấy vậy, cho rằng Tống Phong Thời đang không đành lòng từ bỏ Lưu Dịch Tư!

Điều này càng làm hắn thêm buồn bực, thế nhưng hắn có tức giận đến mấy cũng không có chỗ nào để xả, đánh Tống Phong Thời thì không được, mà mắng thì cũng không nỡ mắng.

Cho nên, Kim Lan Thù đè Tống Phong Thời xuống muốn làm.

Tống Phong Thời hiện tại cũng đang tức giận, liền xù lông đẩy hắn ra: "Giờ mà cậu còn có thể làm?"

"Tại sao lại không được?" Kim Lan Thù tự nhận mình là "Một người đàn ông tài giỏi" cũng như là "Một người rất có năng lực đàn ông", "Cậu không được hay gì?"

Là đàn ông, đương nhiên không thể nói hai từ "không được"!

Trong lòng hai người ai nấy đều mang một nỗi giận không chỗ phát tiết, chỉ đành đè nhau ra làm cho đến chết đi sống lại.

Thật sự là một đêm ngân bình sạ phá thuỷ tương bính, thiết kỵ đột xuất đao thương minh.

- ------------------------------------------------------------------------------

(*) Gốc là 银瓶乍破水浆迸, 铁骑突出刀枪鸣 một đoạn trong Tì bà hành của Bạch Cư Dị, dịch nghĩa ra là tiếng nước bắn tung tóe ra khỏi chiếc bình bạc vỡ - đoàn quân thiết kỵ ào ào đến, đao thương sáng ngời..