Mộ Dung Nghi cước bộ thong thả, không nhanh không chậm mà bước ra cổng. Bóng dáng quá đỗi quen mắt cứ thấp thoáng ẩn hiện.
Con người ấy xoay lưng, dáng người mảnh mai, tóc dài đến ngang lưng đang được xõa tự do.
Mộ Dung Nghi đứng đó, vẫn chưa mở cửa, dường như có chút đề phòng. Nàng mới chuyển nhà được một tuần, ngoại trừ Đông Lưu thì làm gì có ai biết nhà nàng cơ chứ.
"Là ai?"
Thanh âm không nóng, ngược lại còn lạnh tanh, làm người ta có chút khiếp sợ.
Tấm lưng mảnh khảnh ấy dần xoay lại, hiện rõ mồn một con người quen thuộc.
Âu Dương Nghiên!
"Cô đến đây làm gì?"
Mộ Dung Nghi khẽ nhíu mày, là nàng tích đức ích quá chăng nên ba lần bốn lượt đều gặp nữ ma đầu phiền phức này.
Âu Dương Nghiên thoạt đầu không nói gì sau đó chốt lại bằng nụ cười nhẹ.
"Đúng là có chuyện. Chuyện rất lớn là đằng khác. Tôi dám cá sau khi nghe chuyện này xong thì nội tâm cô sẽ gào thét đi mất."
Cô vẫn vui vẻ, vẫn đợi Mộ Dung Nghi mở cửa cho mình. Nàng tuy rằng không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng nghe cô nói có chuyện, cũng nghe lời mà mở cửa.
Xong, Âu Dương Nghiên lấy từ trong vali kéo ra một bảng hợp đồng đưa cho nàng.
"Đây là gì?"
Mộ Dung Nghi nghi hoặc, vừa nhìn lấy Âu Dương Nghiên vừa nhìn vào bảng hợp đồng, trong vô thức hoang mang không kém.
Con tim và lí trí đang mách bảo bản thân nàng lần này phải chịu thiệt rồi.
Mộ Dung Nghi đỡ lấy bản hợp đồng, chầm chậm mở nó ra. Liếc qua một loạt, liền nhận ra nội dung vấn đề.
"Làm vệ sĩ? Nhưng tôi không có cần, tôi cũng không có gọi?! Và chính tay tôi không ký bản hợp đồng này. Trường hợp này không tính. Cô về đi. Tôi không thích bị làm phiền, càng không thích bị người khác khuấy nhiễu cuộc sống an lành này."
Mộ Dung Nghi tuôn ra một tràn thẳng thừng từ chối, gấp lại bảng hợp đồng ném trả cho Âu Dương Nghiên. Đúng là phiền phức.
"Tôi chịu thôi, là ông cô ký thay cô mà. Tôi bây giờ đã là vệ sĩ của cô. Nội dung hợp đồng có ghi tôi phải ở bên cô hai bốn trên hai bốn. Cho nên tôi quyết định dọn đến đây. Cô muốn hủy cũng không được. Lí do là vì một bản chính ở chỗ ông nội của cô còn giữ."
Mộ Dung Nghi đưa tay day trán rồi lại day mi tâm, thở dài một cái. Không chấp nhận cũng khó, dù sao thì bản thân nàng cũng không đủ kiên quyết để ép cô gái này làm trái với bản hợp đồng.
Nàng chỉ có thể cắn răng mà chịu, thật là muốn than trách. Dọn ra ngoài rồi cũng sống không được yên ổn.
Mộ Dung Nghi rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ vốn có. Nàng xoay người bỏ đi vào bên trong, trước khi đi không quên dặn dò kỹ càng.
"Đóng cửa."
Vẫn là cái thái độ lạnh lùng như vậy, nhưng Âu Dương Nghiên sớm đã quen với cái ngữ khí thế rồi. Ngược lại trong mắt còn cảm thấy nàng như vậy có chút đáng yêu.
Cô kéo vali đi vào trong. Đây quả thực là một ngôi biệt thự rộng lớn. Tuy đã nhìn thấy được nhiều căn biệt thự xa hoa, nhưng đây là lần đầu tiên cô được thấy một nơi vừa đồ sộ, vừa yên tĩnh, trong lành như thế này.
Mộ Dung Nghi dẫn Âu Dương Nghiên đến một phòng, mà phòng đó lại cách khá xa với phòng của nàng. Xem ra nàng vẫn không bỏ được thói quen đề phòng người khác.
"Tự dọn dẹp. Tôi không rảnh!"
Nàng bước ra ngoài, quay trở về phòng, tiến lại ra ban công ổn định tinh thần, khuây khỏa, thư giản.
Âu Dương Nghiên ngồi trong phòng, cánh cửa dần khép lại. Nội tâm cô đang phân vân than trách. Không biết là phúc hay họa mới được làm vệ sĩ của nàng. Con người này thì đi đâu hai mươi bốn trên hai mươi bốn đều được bảo vệ kỹ càng cơ mà?
Không tự nhiên tự tại mà ông nàng lại bắt cô đến làm vệ sĩ riêng cho nàng. Chắc chắn phải có sự nhún tay của lão Thập Nhất. Môi cô kéo lên một nụ cười móp méo, tay nắm chặt, trông rất khó coi.
"Lão Thập Nhất..."
Hì hục cả nữa tiếng để sắp xếp đồ đạt ngăn nắp vào tủ, lại bố trí mọi thứ giống như phòng cô khi còn ở căn cứ.
Như vậy... cũng không tồi.
Âu Dương Nghiên bắt đầu mở cửa, đầu tiên là ngó cái đầu ra ngoài, quan sát xung quanh.
Buồn thật. Cô nguy hiểm híp mắt, ra là phòng của cô nằm ở tận cùng của dãy phòng. Mà phòng của Mộ Dung Nghi lại nằm cách xa phòng cô hẳn năm cái phòng.
"Mộ Dung Nghi à Mộ Dung Nghi! Cô cũng không cần phải vậy chứ? Tôi biết tôi không đáng tin nhưng cô cũng phải tin tưởng tôi một lần. Cách xa như vậy lỡ có chuyện gì làm sao mà bảo vệ đây?"
Cô trút ra một hơi phiền muộn, bắt đầu di chuyển ra ngoài. Đi mãi mới đến phòng của nàng. Cánh cửa vẫn chưa được đóng kín.
Thông qua khe cửa, Âu Dương Nghiên nhìn thấy nàng đang ngồi chăm chú đọc sách.
Từng góc chết của khuôn mặt như muốn gϊếŧ người, ánh mắt màu hổ phách trầm ổn mà lắng động.
"Cô gái này... cũng thật là hút người quá đi. Thảo nào lại được mệnh danh là "băng sơn tuyết liên" của Viễn Thành. Cứu mạng a, nếu cứ sống như vậy không sớm thì muộn cũng nảy sinh ý đồ bất chính với người ta mất thôi."