Khoảng tám giờ tối, ở cái thời gian mà con người ta cảm giác thoải mái, mát lạnh và tràn đầy năng lượng nhất. Từng cơn gió dịu nhẹ luồng lách qua khung cửa sổ tràn ngập vào trong phòng.
Âu Dương Nghiên một thân hắc phục thông qua gương mà chỉnh chu lại quần áo. Chiếc áo thun co dãn gắn liền với quần ôm sát vào cơ thể tô đậm một nét quyến rũ tà mị đến vô cùng. Cô lấy chiếc mũ lưỡi trai ở trên kệ tủ cẩn thận đội vào, lại kéo vành nón xuống che hết nữa khuôn mặt.
Xong xuôi, Âu Dương Nghiên nhắm nhìn bản thân mình lại một lần cuối rồi mới tắt đèn, rời khỏi phòng. Bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ.
Khu triễn lãm Deliso - một nơi cực kỳ đông đúc người, rộng như vậy, trăm người vẫn là chuyện thường tình.
Vô số các quý tộc, tiểu thư ăn mặc lộng lẫy đến để tham quan nơi này. Xe xe chật chội cứ dừng lại tại khu triển lãm, điều này như muốn làm tắt nghẽn mạch xe đang lưu thông trên đường.
Mộ Dung Nghi cuối cùng cũng đến, từ trong chiếc thể thao màu đỏ đậm, một thân khiêu gợi, từ tốn mà bước ra khỏi xe.
Nàng trang điểm không đậm, cũng chỉ là đánh một ít son. Bởi lẽ, nước da của nàng trắng mịn như tuyết, gương mặt chẳng chút bẩn cợt.
Nàng không giống như người ta, không quá lộng lẫy, cũng không quá nổi bật. Nàng cũng không nhạt nhẽo, không thấp kém.
Mộ Dung Nghi cùng chiếc váy xanh dương nhạt đã tạo một bầu không khí mát mẻ đến lạ thường.
Từ khi bước vào bên trong khu triển lãm, ai ai cũng thốt lên vì nhan sắc của cực phẩm mỹ nhân kia.
"Nhìn kìa, cô ấy là Mộ Dung Nghi..."
Một người thì thầm với người đối diện, trong lời nói còn buôn ra một chút ái mộ.
Người kia cũng tấm tắc trầm trồ.
"Cô ấy xinh đẹp như vậy... Con cháu Mộ Gia, ai cũng cực phẩm như thế sao? Chỉ với một chiếc váy không họa tiết như thế mà cũng đã đẹp đến ngất ngay rồi."
Người kia bật cười, vội tiếp lời.
"Đương nhiên, cho dù là y phục xấu nhất, nếu khoác lên người Mộ Dung Nghi, nó liền biến thành bộ y phục đẹp nhất!"
Những lời nói ngưỡng mộ kia, Mộ Dung Nghi cũng đã nghe nhiều rồi, nghe đến phát ngán.
Trông thấy nàng, Dương Phất Ngữ từ đằng xa đã nhanh chóng tiến lại phía nàng.
Dương Phất Ngữ là người đứng đầu ở khu triển lãm Deliso, tuổi đã ngoài tam tuần nhưng từ hình thái đến vóc dáng chẳng khác nào thanh niên ngoài hai mươi.
"Mộ tổng, thật hân hạnh cho tôi quá. Cô đến rồi!"
Mộ Dung Nghi khẽ cười, một nụ cười xã giao che mắt tất cả.
"Đương nhiên, Mộ Dung Nghi tôi nói đến đúng giờ là sẽ đến đúng giờ. Trước đến nay, chưa từng thất hứa!"
Một vị phục vụ cẩn trọng cúi người, đưa cho nàng một ly rượu, nàng rất nhanh đưa tay đỡ lấy, không quên để lại hai từ "cảm ơn".
Dương Phất Ngữ vốn tìm cơ hội để được gần gũi với nàng hơn, định trong đầu sẵn ý định sẽ dẫn và giới thiệu cho nàng.
Liếc mắt một cái, liền biết ông chủ Dương có ý định gì, nàng buôn lời cự tuyệt.
"Được rồi. Cứ để tôi tự nhiên. Ông chủ Dương cứ tiếp các vị khác. Tôi thích đi một mình, không thích bị người khác đi theo làm phiền!"
Dương Phất Ngữ trong lòng có chút hối tiếc, vẻ mặt cũng có chút không tự nhiên giống như ban đầu.
Nhưng người ta đã mở lời, thì ông còn gì nữa mà để níu kéo. Ông cũng chẳng dám một hai lời với nàng, như vậy là đắc tội nha. Con đường làm ăn sau này cũng khó đi hơn.
"Vậy... Mộ tổng cứ tự nhiên...! Tôi đi trước đây, có việc gì cứ gọi tôi."
Mộ Dung Nghi để lại một tiếng "ừm" rồi ung dung bước đi.
Cảm thấy tầng trệt của khu này thật sự rất ồn ào, nàng liền đi vào thang máy, cho đi đến tầng tiếp theo.
Cửa thang máy từ từ mở ra, lại một khung cảnh tấp nập đông đúc hiện ra trước mắt nàng.
Mộ Dung Nghi khẽ nhíu mày, nàng ghét ồn ào. Vẫn bất động trong thang máy, lần này nàng lên tầng thứ tư, chắc có lẽ sẽ đỡ phiền phức hơn.
Thật là đúng như nàng nghĩ, tầng thứ tư chỉ lác đác có vài người. Vẻ mặt của nàng cũng dịu đi vài phần.
Nhẹ nhàng từng bước đi ra ngoài, nàng đảo hết một vòng xung quanh. Tay nâng ly rượu, khẽ lắc đều rồi nhấm nháp một ít trong miệng.
Ở giữa phòng, một lòng kính bằng thủy tinh đồ sộ chọc thẳng lên. Bên trong là một cây trâm phượng hoàng có màu sắc vô cùng bắt mắt. Nó làm cho Mộ Dung Nghi cũng phải dừng bước mà khẽ quan sát. Nàng lại nhấm nháp một ít rượu, nở một nụ cười nhẹ nhưng lại khó hiểu. Nàng là vì gì mà cười... hay chỉ là vô tình?
Đột ngột, cả khu triển lãm bỗng trở nên tối om. Là mất điện, cả lầu mà nàng đang ở cũng mất điện. Bị bóng tối bao trùm, nàng hoàn tòan chẳng thấy gì cả.
Trước sự ngỡ ngàng của biết bao nhiêu người, một tiếng "xoảng" vang lên rất giòn, chính là ở ngay tầng thứ tư của nàng. Điện rất nhanh lại có, mà lại còn kèm theo tiếng chuông báo động.
Cây trâm phượng hoàng mà lúc nãy nàng vô tình quan sát bây giờ không còn nữa. Đã có một người tận dụng thời cơ mất điện mà đập vỡ tủ đánh cắp nó đi rồi. Rốt cuộc là ai làm chứ?