Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1018

Tại đồn cảnh sát, Lương Xuân Hoa hoàn thành xong bút lục mới được thả ra. Khi được ra, khuôn mặt bà đầy vẻ sợi hãi. Bình thường tính tình bà ngang ngược thế nhưng những chuyện trái pháp luật thì không có gan làm. Hôm nay lần đầu tiên gặp rắc rối ở đồn cảnh sát, bà lại là bên phạm pháp nên bà thực sợ sợ hãi Quý Thiên Tứ sẽ tống bà vào tù.

Sống bao nhiêu năm, đến hôm nay chẳng còn mặt mũi nào.

Lam Doanh ngồi trong xe đợi Lương Xuân Hoa đi ra. Lúc này cô nhìn thấy Lương Xuân Hoa mặt mày phờ phạc không còn chút tính thần nào, vội đi xe ra chặn bà ta.

Lương Xuân Hoa giật mình, định thần lại một lúc nhìn cô ta. Bà vừa tức giận lại có chút sợ hãi, dù gì thì Lam Doanh cũng là kẻ có tiền. Bà đã bán đứng cô ta, liệu cô ta có trả thù không?

“Lam Tiểu thư, sao lại là cô!” Lương Xuân Hoa mở lời.

“Sao vậy? Có phải bà đánh bị thương Quý An Ninh rồi không? Bà đánh cô ta tới nhập viện rồi sao?” Lam Doanh khi nãy nhìn thấy cảnh sát tới, nghĩ rằng bà ta đánh người bị thương.

“Lam tiểu thư, cô có nhận nhầm người hay không? Cô bắt tôi bám theo cô gái đó, nhưng cô đó không phải là Quý An Ninh, cô ta là trợ lý của công ty đó. Tôi mắng chửi và đánh nhầm người. Tôi gặp rắc rối với cảnh sát rồi.”

Lam Doanh ngồi trong xe, kinh ngạc hỏi., “Cái gì? Bà đánh nhầm người? Bà có chắc không?”

“Tôi chắc chắn, cô gái đó là Âu Dương gì đó. Tôi tát cô ta một cái khiến cô ta ngất đi. Có khi là ngất giả. Tóm lại ông chủ công ty đó định kiện tôi, tôi sợ gần chết.”

Lam Doanh nghe thấy thế, ánh mắt cô sợi hãi nhìn Lương Xuân Hoa, “Bà không tiết lộ tôi ra đấy chứ?”

Lương Xuân Hoa có chút sợ hãi nhìn cô ta, hai tay ôm mặt, “Tôi xin lỗi, Lam tiểu thư. Tôi không có cách nào khác. Vài cảnh sát thẩm vấn tôi. Tôi khai rồi. Khai hết rồi...”

Lam Doanh sợ hãi, “Bà... Chẳng phải đã nói là không khai tôi ra rồi hay sao? Sao bà lại làm như thế.”

“Lam tiểu thư, có thể cảnh sát sẽ tới tìm cô. tới lúc đó, tôi và cô chỉ cần tới xin lỗi Quý An Ninh và Âu Dương tiểu thư là mọi việc sẽ xong.”

Trong lòng Lam Doanh chửi thầm một câu, ánh mắt bực mình vô cùng, “Sao tôi phải xin lỗi. Buồn cười, tôi đâu có làm gì. Muốn xin lỗi thì bà đi mà xin lỗi.”

Nói xong, Lam Doanh khởi động xe rồi rời đi nhanh chóng. Lương Xuân Hoa ở phía sau gọi lớn, “Lam tiểu thư... Vậy tiền của tôi, cô còn chưa trả.”

Lương Xuân Hoa biết rõ lần này bà phí công rồi. Lam Doanh chắc chắn sẽ không đưa tiền, mà lại dính dáng đến pháp luật. Bà quá là đen đủi.

Lam Doanh vừa lái xe vừa lo lắng. Nếu cảnh sát thực sự tìm đến, thì mọi người trong nhà đều biết nhưng điều cô làm sẽ mắng cô.

Không được, cô phải ra nước ngoài tránh mặt. Bây giờ sẽ về thu dọn hành lý. Cô không tin cảnh sát có thể truy nã quốc tế cô vì chuyện nhỏ này.

Tại cửa nhà họ Lam, hai cảnh sát mặc thường phục đã đợi ở bên ngoài. Họ ngồi trong xe đợi Lam Doanh quay về.

Một lúc sau, Lam Doanh quay trở lại, lái xe vào bên trong. Cảnh sát nhận ra người lái xe chính là Lam Doanh, lập tức đẩy cửa xuống xe, đi tới của nhà Lam Doanh.

Lam Doanh xuống xe, chạy ngay về phòng thu dọn đồ đạc. Khi bước qua phòng khách, mẹ của cô gọi. Cô trả lời vội vàng, “Mẹ, con muốn đi nước ngoài một chuyến, rất gấp.”

“Con định làm cái gì!”

“Con tới chỗ bạn chơi.” Lam Doanh vừa nói vừa chạy lên trên tầng.

Đúng lúc đó bên ngoài có tiếng chuông cửa, mẹ Lam Doanh gọi người nhà đi xem là ai. Người giúp việc một lúc sau quay lại với hai người cảnh sát mặt thường phục. Họ vừa vào nhà liền đưa ra thẻ cảnh sát.

“Xin chào Lam phu nhân. Chúng tôi tới mời con gái bà tới đồn cảnh sát một chuyến. Có một vụ đánh người cần cô ta phối hợp điều tra.”

“Cái gì? Con gái tôi? Con gái tôi đánh người ư?”

“Không phải, là con gái của bà sai người khác đánh một cô gái.”

“Sao có thể? ” mẹ của Lam Doanh ngạc nhiên, đồng thời nhìn vẻ đầy lo lắng..

“Mời con gái bà xuống đi cùng chúng tôi.”

Ở trên tầng, chỉ nghe thấy tiếng một người đang vội vàng kéo hành lý đi xuống. Lam Doanh kéo một chiếc va ly đầy đồ đạc. Cô vừa xuống đã nhìn thấy mẹ và hai người đàn ông đang nói chuyện. Cô giật mình rồi lại quay lên tầng.

“Lam tiểu thư, chào cô. chúng tôi là cảnh sát, có một vụ gây thương tích người khác. Mời ôc đi cùng chúng tôi ”Giọng người cảnh sát rất nghiêm túc.

Sắc mặt Lam Doanh sợ hãi, “Vụ gây thương tích gì? Có liên quan gì với tôi? Hôm nay tôi với bạn gặp nhau ở bên ngoài mà”

“Mời cô đi với tôi, nếu không chúng tôi buộc phải cưỡng chế.”

“Lam Doanh, rốt cuộc con đã làm chuyện gì” Lam phu nhân không dám tin con gái bà lại có thể gây ra chuyện gì.

Lam Doanh cắn môi, nói với cảnh sát, “Tôi đi với các anh là được chứ gì” Nói xong, cô quay sang mẹ cô, “Mẹ, không có chuyện gì đâu, chỉ là đùa tí thôi. Con tự xử lý được.”

Chuyện này, Lam Doanh không hy vọng mọi người trong nhà biết, đặc biết là anh trai cô. Lần trước anh ấy đã nghi ngờ cô uy hiếp Quý An Ninh, nên cô không thể để anh ấy biết. Nếu không Cung Vũ Trạch mà biết, chắc chắn sẽ hận cô tới chết.

Lam Doanh đi ra cùng cảnh sát, rồi ngồi vào bên trong xe của họ tới đồn. Lúc này mới là buổi trưa.

Lam Doanh tới đồn cảnh sát, cô thừa nhận chuyện sai khiến Lương Xuân Hoa làm chuyện này. Nhưng chỉ nói đó là ân oán riêng với Quý An Ninh nên mới gây ra chuyện này.

“Lam tiểu thư, Lương Xuân Hoa nói trong tay cô có một đoạn video, liên quan tới mẹ của Quý An Ninh và chồng của Lương Xuân Hoa. Có đoạn video đó không?”

“LÀm sao tôi có cái này được?” Tôi chỉ tìm bừa một lý do để bà ta tới mắng chửi Quý An Ninh thôi.

“Nếu có, mời cô giao ra đây.”

“Các anh nói đùa gì vậy, tôi không có” Lam Doanh lập tức phủ nhận.

“Phía bên ngài Quý hy vọng cô sẽ xin lỗi người bị hại là Âu Dương Mộng Duyệt và đồng thời đảm bảo không tái diễn chuyện này. Nếu cô chấp nhận, chúng tôi sẽ sắp xếp mọi chuyện.”

Lam Doanh đương nhiên sẽ không muốn làm thế như thế. Nhưng vì điều đó có thể khiến mọi việc kết thúc nên cô đành miễn cưỡng chấp nhận. “Được, tôi sẽ xin lỗi.”

Phía cảnh sát liên hệ với Quý Thiên Tứ, nghe nói Lam Doanh đã trình bày sự việc và đồng ý xin lỗi, anh hy vọng Lam Doanh sẽ xin lỗi thật lòng, không chỉ chuyện ngày hôm này, mà còn chuyện của 3 năm trước.

Quý Thiên Tứ gọi điện thoại cho Quý An Ninh.

Quý An Ninh đang đợi Cung Vũ Trạch đi họp về rồi cùng ăn trưa. Nghe tiếng chuông điện thoại, cô nhìn thấy là của anh cô nên lập tức nghe máy, “alo, anh.”