Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1035

Còn gì khiến người ta cảm động hơn là những lời yêu đương và quà tặng! Người ngoài nhìn thì thấy tổng thống nghiêm khắc, làm việc nguyên tắc, thế nhưng ở nhà, những lời yêu đương là điều cô nghe được nhiều nhất. Tổng thống như thế, chỉ có cô mới từng gặp.

Sở Duyệt rất cảm động, đẩy nhẹ anh ra: "Anh đi làm việc nào! Buổi tối nhớ đừng làm thêm nữa đấy."

"Ừ: " Tịch Phong Hàn vừa nói vừa bước ra với bộ dạng miễn cưỡng. Khi bước lên tới cầu thang, ánh mắt anh vẫn còn nhìn Sở Duyệt.

Sở Duyệt ngước lên nhìn chồng cô. Ở trước mặt anh, cô sẵn lòng tôn sùng, ngưỡng mộ anh như mọi người dân trong đất nước này.

Cung Vũ Trạch nhìn thấy Quý An Ninh đang dạo bộ cùng Tịch Ương bên hồ phun nước.

Quý An Ninh thấy anh đến, ánh mắt lộ lên vẻ vui thích. Có anh ở bên, cô cảm thấy thật ấm áp.

"Anh Vũ Trạch, anh cùng chị đi dạo đi! Em hình như vẫn còn bài tập chưa làm!" Tịch Ương dù mới 14 tuổi nhưng rất tinh nhanh. Lúc này, cô biết không nên làm quấy rầy họ.

"Được, em đi đi!" Cung Vũ Trạch vui vẻ xoa đầu cô, nhóc con này thật tinh ranh.

Tịch Ương rời đi, Quý An Ninh khen: "Công chúa nhỏ đáng yêu quá."

"Đúng rồi, con gái trong gia đình anh đều đáng yêu. Đương nhiên em cũng thế." Cung Vũ Trạch nhìn cô đắm đuối và nịnh cô.

Quý An Ninh ngượng ngùng, sau đó nhắc tới một chuyện: "Lần trước ở nước M, rõ ràng anh và em gái ăn cơm cùng nhau, tại sao lại phải giả bộ làm tình nhân? Không phải anh định trêu tức em đấy chứ?"

Cung Vũ Trạch đột nhiên thấy ái ngại, đúng là tự làm tự chịu, bây giờ phải chịu hậu quả. Anh chỉ biết cười mà nói: "Không phải anh cố ý." Nói xong, trên khuôn mặt lại lộ ra vẻ oán trách: "Lúc đó anh cũng ghen lắm chứ, chẳng phải em với anh trai em trông cứ như là tình nhân hay sao? Em có biết lúc đó anh thấy khó chịu như thế nào không?"

Quý An Ninh cười một tiếng: "Thế thì coi như hòa nhé!"

"Ừ, thì hòa. Thế nhưng em gái anh thích trêu đùa. Nó cố tình giả bộ làm tình nhân của anh, vì đó dù gì cũng là một nhà hàng dành cho các cặp tình nhân mà."

Quý An Ninh lại cười: "Em gái anh thích đùa thật đấy."

"Nó là đứa thích đùa, vì thế cha mẹ anh nhiều khi cũng phải chịu thua, bây giờ chả biết nó đến mức độ nào nữa." Nhắc tới em gái, Cung Vũ Trạch cảm thấy đau đầu, nhưng chủ yếu là sự yêu chiều dành cho em gái.

Quý An Ninh bắt đầu mong ngóng được gặp cô em này. Cung Vũ Trạch cầm tay cô nói: "Đi, chúng ta đi vào vườn qua dạo. Đó là nơi trước anh và em gái anh hay chơi đùa."

"Vâng!"Quý An Ninh gật đầu.

Vừa đi, Cung Vũ Trạch vừa kể những chuyện hồi nhỏ của hai anh em. Quý An Ninh thích thú nghe, thấy vui vẻ như đó chính là tuổi thơ của mình. Cô vui thay cho anh.

"An Ninh, em chưa bao giờ nói với anh về cha em. Cha của em đâu? Ông ấy có tham gia hôn lễ của chúng ta không?" Cung Vũ Trạch quay lại nhìn và hỏi Quý An Ninh.

Quý An Ninh bỗng nhiên ngây người ra trong giây lát. Cô lắc đầu nói: "Em không biết cha em ở đâu!"

"Ông ngoại em không nói cho em biết ư?"

"Ông ngoại em hình như rất hận cha em. Mẹ em qua đời cũng liên quan tới cha em.Vì thế dù ông ấy không ở đó, thì ông ngoại cũng không kể cha em là ai, ông ấy ở đâu." Quý An Ninh thở dài một tiếng, anh trai cô cũng không có ý định nói cho cô.

Trong lòng Cung Vũ Trạch thấy thương cô, đưa tay ra ôm vai cô rồi kéo cô vào lòng: "Vậy em có muốn tìm cha em không?"

Quý An Ninh nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực anh, đáp lời: "Muốn, ngay cả trong mơ em cũng muốn biết cha em ở đâu. Đặc biệt là khi nhìn cậu và Tiểu Ương quấn quýt bên nhau, em càng muốn biết điều đó."

"Chỉ cần em muốn biết, anh sẽ đi tìm giúp em." Cung Vũ Trạch cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô.

Quý An Ninh ngẩng đầu nhìn với ý vui mừng: "Anh sẽ tìm cha giúp em thật ư?"

"Anh sẽ tìm giúp em. Chỉ cần em muốn gặp, anh nghĩ ngày cưới của em, thì cha em nên tham gia." Cung Vũ Trạch biết Quý An Ninh là một cô gái lương thiện, cho dù gặp phải bao điều bất hạnh và bi thương trong đời, cô ấy vẫn như một bông hoa mạnh mẽ trước sương gió.

"Em hỏi qua anh trai em, thế nhưng anh ấy nhận lời của ông ngoại, không kể cho em. Nếu em tìm thấy cha của em, em còn muốn gặp ông. Bất luận là năm xưa xảy ra chuyện gì, em đều muốn biết ông trông ra sao, ông là ai..." Đôi mắt của Quý An Ninh rưng rưng hai hàng nước mắt.

Cung Vũ Trạch nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhận lời nói: "Được, anh sẽ tìm ông ấy cho em."

Tại thư phòng, Sở Duyệt bưng một cốc trà cho Tịch Phong Hàn. Tịch Phong Hàn ngẩng đầu ngửi thấy vị thơm của trà.

Sở Duyệt đặt cốc trà xuống, ngồi lên số-pha đọc cuốn sách cô đang đọc dở.

Tịch Phong Hàn cầm cốc trà lên, hương thơm nghi ngút. Cuộc đời này, thứ anh thích nhất là trà do cô pha. Bởi vì trong cốc trà này có tình yêu và trái tim của cô ấy.

"Lúc nào anh muốn đi thăm con trai?" Sở Duyệt đưa mắt nhìn. Hơn nửa năm rồi, cô rất nhớ nó.

"Em muốn lúc nào đi?"

"Nếu anh đi cùng em, thì em sẽ chờ lịch anh sắp xếp. Nếu em đi một mình, thì em sẽ đi nhanh nhất có thể. " Sở Duyệt ngước mắt nhìn.

"Được, vậy đợi anh sắp xếp thời gian khoảng 2 ngày nữa, đi thị sát rồi thăm con trai luôn."

Sở Duyệt cười và lắc đầu: "Anh như thế có làm tổn thương con trai anh không cơ chứ."

"Nó sẽ là người kế tục của anh, vì thế phải đào tạo nhiều hơn. Muốn làm lãnh đạo thì phải lo được trọng trách lớn." Tịch Phong Hàn thương con, nhưng là một người cha, một tổng thống của đất nước, anh phải giấu đi tình cảm cá nhân của mình.

Sở Duyệt cũng thương anh và thương con. Xuất thân là người trong hoàng tộc, từ lúc sinh ra đã biết rõ con đường đi của mình, chẳng có lựa chọn khác, cũng không có cơ hội lùi bước.

Tịch Phong Hàn nhìn thấu suy nghĩ của cô. Anh đứng dậy đi đến bên cô, ôm cô vào lòng: "Yên tâm đi! Con trai của chúng ta tuyệt đối không hề kém đâu."

Đôi mắt của Sở Duyệt cũng ánh lên vẻ tự hào: "Em cũng tin tưởng vào nó."

Tại phủ tổng thống, chiều hoàng hôn lung linh, rực rỡ nhưng uy nghiêm. Từ đây có thể nhìn thấy quảng trường rộng lớn phía trước. Những lá cờ ở đó bay phấp phới, trông thật hùng tráng.

Trên con đường đá xanh trầm tĩnh, Cung Vũ Trạch dắt tay Quý An Ninh đi qua. Tới gần phòng piano, hai người nghe thấy tiếng đàn piano của Tịch Ương, khiến khoảnh khắc này thật ấm áp, bình yên.