Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1055

“Được, từ giờ trở đi, hai chị em các cháu phải gắn bó làm bạn, thương yêu giúp đỡ nhau” Âu Dương Đoàn lên tiếng dặn dò.

Âu Dương Mộng Duyệt kéo Qúy An Ninh, mà Qúy An Ninh cũng đưa tay ôm cô ta, hai chị em chân tình làm tất cả mọi người đều thấy ở trong mắt, đây tuyệt đối là một đôi chị em tương thân tương ái.

“Cha, con lại giới thiệu với cha một chút.” Âu Dương Bộ Vinh làm một cử chỉ động tác tay, “Vị này là đại thiếu gia của Tập đoàn Cung Thị, cũng là thiếu gia Cung Vũ Trạch người thừa kế hiện tại, rất nhanh thôi anh ta sẽ là chồng của Qúy An Ninh, nói xong, ông ta khách khí chỉ về hướng Qúy Thiên Tứ, “Vị này là Qúy Thiên Tứ Qúy thiếu gia.”

Ánh mắt của Âu Dương Đoàn nhìn vào khuôn mặt của Cung Vũ Trạch, ngậm ngùi chào hỏi, “Xin chào Cung thiếu gia, hoan nghênh cháu tới nhà làm khách.” Dứt lời, ánh mắt của ông ta thăm dò Qúy Thiên Tứ, có mấy giây yên lặng ngắn ngủi.

Sự yên lặng này làm cho tiếng lòng của Âu Dương Mộng Duyệt đứng bên lập tức dâng lên đến cổ họng, cô ta lo lắng ông nội sẽ làm cho Qúy Thiên Tứ khó xử, cô ta vội nói, “Ông nội, ngài Qúy này khi ở nước Z đã cứu mạng của cháu.”

“Cái gì?’ Âu Dương Đoàn nhất thời kinh ngạc nhìn cô ta, cháu gái của ông ta bị nguy hiểm qua từ lúc nào vậy?

Ánh mắt của Qúy Thiên Tứ phức tạp nhìn đến, ánh mắt của Âu Dương Đoàn làm cho anh ta không thoải mái lắm, vừa rồi anh ta còn muốn cáo từ, nhưng câu nói của Âu Dương Mộng Duyệt làm anh ta lại nuốt vào.

“Là như vậy, cháu ở nước Z ở gần Qúy thiếu gia không xa, có một ngày buổi tối cháu lái xe ra ngoài, vì quên không bật đèn xe, nên đã đâm vào xe của người khác, đúng lúc anh ta đi qua, lúc cháu bị đâm, đầu bị choáng váng, anh ta đã giải vây cho cháu, còn đưa cháu an toàn về nhà.” Âu Dương Mộng Duyệt nói, mắt rũ xuống, đợi ông nội và cha trách cứ.

“Con à! Đã nói bao nhiêu lần rồi, con lái xe không an toàn, con quên bật đèn xe, hay là không có trí nhớ tốt! bao nhiều lần rồi?” Âu Dương Bộ Vinh quả nhiên tức giận, bởi vì lo lắng con gái nguy hiểm mà tức giận.

“Bởi vì có đèn đường mà! Cho nên, con buổi tối lái xe lúc nào cũng quên bật đèn xe.” Âu Dương Mộng Duyệt oan ức kêu lên một tiếng.

Âu Dương Đoàn cũng tin tưởng cái tật này của cháu gái vẫn chưa thay đổi, xem ra Qúy Thiên Tứ cứu cô ta là sự thật, ông ta gật gật đầu, nhìn Qúy Thiên Tứ nói, “Cảm ơn Qúy thiếu gia rất nhiều vì đã cứu cháu gái của tôi.”

“Không đáng nhắc đến.” Qúy Thiên Tứ lạnh nhạt hồi lại một tiếng, chỉ có anh ta mới biết, tối hôm đó cô ta đâm, chính là xe của anh ta.

“Ông nội, Qúy thiếu gia người rất tốt.” Âu Dương Mộng Duyệt muốn trong lòng của ông nội, để Qúy Thiên Tứ có cảm giác tồn tại.

“Âu Dương tiểu thư, chỉ là một lần tương trợ, cô không cần phải nhớ trong lòng.” Qúy Thiên Tứ đứng một bên mở miệng, rõ ràng không thích cách làm của cô ta.

Điều gì sẽ xảy ra nếu những người trong gia đình Âu Dương không chào đón anh ta? Trong tương lai, anh ta cũng sẽ xuất hiện ít nhiều trong gia đình này.

“Âu Dương lão gia, anh Qúy là anh trai của An Ninh, sau này cũng là anh trai của cháu.” Cung Vũ Trạch cười nhẹ nói, câu nói này có một số ý nghĩa khác..

Âu Dương lão gia cho Cung Vũ Trạch thể diện, ông ta nâng lông mày lên nói, “Qúy thiếu gia, chào đón anh đến làm khách nhà Âu Dương.”

“Tôi chỉ là đưa An Ninh qua đây.” Qúy Thiên Tứ ngẩng mắt trả lời.

“Cha, tối nay còn có một thời gian, con nghĩ hay là để Duyệt Duyệt đưa An Ninh đi loang quanh, Vũ Trạch cháu và Qúy thiếu gia đi cùng hai đứa đi! Sau nhà chúng tôi có vườn hoa cảnh sắc cũng rất đẹp.” Âu Dương Bộ Vinh kịp thời nói ra.

“Vâng, chị An Ninh, em sẽ đưa mọi người đi thăm quan khu vườn sau nhà em, rất đẹp đó.”

Qúy An Ninh gật gật đầu, nhìn hai người đàn ông phía sau, ánh mắt lộ rõ khẩn cầu, để bọn họ đi cùng.

Bốn người trẻ tuổi đi qua bên trái hành lang phòng khách, đi theo hướng khu vườn, quả nhiên, hậu hoa viên chiếm gần mười nghìn mét vuông, trồng các loại thực vật rất phong phú, luống hoa ở khắp mọi nơi rất thơ mộng, hoa được bảo vệ rất tốt.

Đằng sau, Qúy Thiên Tứ nhìn về hướng Cung Vũ Trạch và Qúy An Ninh nói, “Vũ Trạch, anh cùng An Ninh đi dạo, tôi có đôi lời muốn nói với Âu Dương tiểu thư.”

Qúy An Ninh rất ngạc nhiên, ngay cả Âu Dương Mộng Duyệt cung ngỡ ngàng, Cung Vũ Trạch nắm lấy tay Qúy An Ninh, “Chúng ta bắt đầu đi từ phía bên này.”

“Vâng.” Qúy An Ninh cũng để không gian cho anh trai trò chuyện.

“Cô Âu Dương, cùng tôi đi dạo một chút, tôi có vài điều muốn nói với cô.” Qúy Thiên Tứ chọn hướng đi đối diện Cung Vũ Trạch, nhìn Âu Dương Mộng Duyệt một cái.

Âu Dương Mộng Duyệt nhìn biểu hiện nghiêm túc có chút ảm đạm của anh ta, trong lòng có một dự cảm bất an.

Lặng lẽ đi theo anh ta khoảng năm mươi mét, bốn bên đều là cây được vây quanh rất dầy, một mạch Qúy Thiên Tứ không nói lời nào bỗng chốc quay người, Âu Dương Mộng Duyệt vì đang ngẩn người, liền trực tiếp đâm vào lồng ngực của anh ta.

Cô ta ý thức đến thất lễ, vội lùi lại hai bước, ngẩng đầu nhìn về hướng người đàn ông cao to, “Anh có lời nào muốn nói không?”

“Tôi hy vọng cô sau này không cần nói tốt thay tôi, càng không cần vẽ ra câu chuyện để lừa dối người nhà cô, ngay cả khi người nhà cô không chào đón tôi, tôi cũng không nói điều gì cả.”

“Nhưng... tôi không muốn những ân oán của hai gia đình chúng ta tiếp tục, nếu... giữa chúng ta càng thân thiện hơn, không phải là càng tốt sao?”

“Nhưng tôi không muốn cô tạo ra một câu chuyện, điều đó khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.” Giọng của Qúy Thiên Tứ lạnh lùng nói.

“Xin lỗi, tôi biết rằng tôi làm như này mà không có qua sự đồng ý của anh, nhưng tôi không có ý xấu.”

“Tôi cũng không mong chờ gia đình cô chào đón tôi, thật ra, nếu như không phải là bảo vệ An Ninh, tôi căn bản không muốn đến đây.” Giọng nói của Qúy Thiên Tứ trở nên trầm lạnh hơn.

Sắc mặt của Âu Dương Mộng Duyệt dần dần nhợt nhạt, cô ta rủ mắt xuống, giống như một đứa trẻ làm điều gì đó sai trái, lại một lần nữa xin lỗi, “Xin lỗi, tôi sẽ không đem thêm rắc rỗi cho anh nữa.”

“Rất tốt.” Qúy Thiên Tứ không quyên phàn hồi lại cô ta một tiếng.

Tuy nhiên, tâm trạng của Âu Dương Mộng Duyệt không tốt chút nào, cô ta cắn môi “Cảm ơn anh vì đã đưa chị gái của tôi về.”

Qúy Thiên Tứ quay đi và bước về phía trước, Âu Dương Mộng Duyệt đứng nguyên vị trí, trong ánh mắt đen tối có một sự mất mát và bất lực, cô ta vẫn đi theo sau.

“Anh Qúy, anh có phải cũng ghét tôi đúng không?” Giọng của Âu Dương Mộng Duyệt mang một tia trách hỏi.

Qúy Thiên Tứ vẫn bước chân đi, anh ta không quay đầu lại mà trả lời, “Không có.”

Âu Dương Mộng Duyệt khịt mũi một chút, anh ta nói không có? Nhưng tại sao anh ta lại cho cô ta cảm giác, hình như anh ta không muốn gặp cô ta?

Cung Vũ Trạch nắm lấy tay Qúy An Ninh, Qúy An Ninh có chút im lặng, cô ta cảm nhận được không khí vừa rồi trong phòng khách.

Sự hận thù của gia đình họ Âu Dương và gia đình họ Qúy, dường như không thể hòa giải.

“An Ninh, đây là một khởi đầu tốt, ít nhất, người hai nhà đã gặp mặt nhau.” Cung Vũ Trạch nhìn cô chằm chằm nói.

“Em lo lắng anh trai em sẽ gạt bỏ, trong lòng anh ta sẽ không thoải mái.”

“Anh trai của em là một người hiểu chuyện, tối nay sẽ không xảy ra việc gì đâu, nhiều nhất, cũng chỉ sau này ít gặp mặt hơn.”

“Vâng, chuyện này cũng phải cảm ơn tiểu Duyệt ở giữa nói tình.”

Cung Vũ Trạch không thể không cong môi cười, có một số điều, anh ta đoán, nhưng tạm thời vẫn chưa đến chứng thực, nhưng anh ta tin rằng, từ hôm nay về sau sẽ có đáp án.

Hơn nữa, anh ta khá lạc quan, chỉ là Qúy An Ninh ở bên cạnh nên không phản ứng ra, anh ta cũng không nỡ vạch trần ra.

Vẫn còn buồn phiền vì chưa tìm được chương mới nhất của tiểu thuyết sao?