Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1077

Đầu óc Âu Dương Mộng Duyệt trong tích tắc trên nên trống rỗng, vỡ oà ra như pháo hoa vừa sáng chói lại vừa đẹp diệu kỳ, cô nhắm hờ đôi mắt, toàn thân như bị điểm huyệt, khẽ kiễng gót lên đón nhận nụ hôn bạo dạn mà chưa bao giờ cô nếm qua.

Cánh tay nam nhân khẽ đưa lên ôm chặt lấy eo cô, đôi môi mỏng chủ động trao nụ hôn lên bờ môi mọng của cô.

Nụ hôn kéo dài không lâu, khi Quý Thiên Tứ buông cô gái ra khỏi lồng ngực mình thì cô đã mềm nhũn tựa vào lòng anh rồi, hơi thở có chút loạn nhịp, rõ ràng phản ứng rất mạnh.

Đài phun nước bên cạnh bắn ra những tia nước vô cùng đẹp, phản chiếu lại hình ảnh thân mật của họ.

Âu Dương Mộng Duyệt xấu hổ cứ vùi mãi vào trong lòng Quý Thiên Tứ, Quý Thiên Tứ cười nắm lấy tay cô, dẫn cô tới một nơi, họ đi vào một con đường sáng.

Tại nước Y, trong một sòng bạc, người ở đây tứ xứ hỗn loạn, trên bàn là một cuộc giao dịch lớn bằng tiền mặt, cô gái trẻ mặc bộ đồ gợi cảm tiếp đón các vị khách tới đánh bạc, thi thoảng lại phát ra những nụ cười lả lơi.

Ở trên một hành lang ở tầng hai, thân hình cao lớn tráng kiện của một người đàn ông đang dựa tay vào lan can nhìn xuống cảnh sắc dưới sòng, anh hít một hơi thật sâu điếu xì gà trên miệng, khuôn mặt dường như có chút bực bội.

“Lão đại, số tiền giao dịch tối nay tăng gấp đôi so với hôm qua, đại khái nhiều hơn khoảng 10 triệu.”

“Hừ! 10 triệu đã là cái gì?” Người đàn ông lạnh lùng liếc anh ta một cái tỏ vẻ không thèm quan tâm.

Tên đàn em bị lườm lập tức sợ hãi, phải biết là, thủ lĩnh mới vừa lên ngôi của tổ chức có tên gọi là rắn độc, tính cách vô cùng khó đoán, con người lại càng nhẫn tâm vô tình, tay chân của tổ chức trước hầu như đã bị anh ta xử lý sạch sẽ hết rồi.

Về bối cảnh của thủ lĩnh mới của tổ chức mọi người đều cùng chứng kiến, anh ta dựa vào sức của chính bản thân ngồi lên bảo toạ, người khác đều vô cùng tâm phục khẩu phục.

“Em sẽ bảo đàn em ra thêm mấy nghìn nữa, đêm này chắc chắn sẽ kiếm được gấp mấy lần.”

“Tốt lắm, các cậu cố mà làm việc cho tốt, tôi sẽ không bạc đãi các cậu đâu.”

“Vâng, nhất định rồi ạ.” Tên đàn em nói xong lập tức vòng qua anh lui xuống.

Một người đàn ông ở bên cạnh đang bước vội tới, nói thầm mấy câu vào tai anh: “Lão đại, lần này người ra ngoài đều đã giấu kín kẽ rồi, tuyệt đối không để lại chút dấu vết nào.”

“Rất tốt, cậu làm việc khá lắm, nhưng việc này tuyệt đối không được có sơ sót.” Người đàn ông nói xong, ánh mắt dữ dằn nhìn chằm chằm vào hư vô, dường như ở đó chứa đựng nỗi căm hận lớn lao của anh ta.

Ở đây, rất hiếm người biết được anh ta họ gì, nhưng, anh lại có một cái họ vô cùng dễ nghe, anh ta họ Cung.

Chính là con cháu của gia tộc họ Cung nổi danh toàn thương giới, anh ta là Cung Minh con trai của Cung Thừa Vỹ, có điều tại nơi này, anh ta chỉ dùng biệt danh của mình.

Cung Thừa Vỹ nhu nhược sống cả đời, cuối cùng rơi vào kết cục cửa nát nhà tan, nhưng gen của gia tộc họ Cung vô cùng mạnh, anh ta lại đẻ ra một đứa con trai có tính cách trái ngược hoàn toàn với mình, từ bé anh đã được gieo vào một mầm mống hận thù, anh nhìn sự vô năng của phụ thân, cũng thấy được sự bơ vơ không ai cứu giúp của mẫu thân, điều này đã thúc đẩy anh từ bé đã là một hỗn thế ma vương.

Có điều, anh không đi con đường chính đạo mà bước vào con đường tà ma ngoại đạo, từ bé anh đã tiếp xúc với các băng nhóm xã hộ đen, từ một tay đánh thuê bé nhỏ, đến nay, anh đã nắm được cả tập đoàn của tổ chức, trở thành thủ lĩnh.

Thế nhưng đi được đến ngày hôm nay tất cả đều dứa vào ý chí mãnh liệt, đó là bước theo con đường của phụ thân từng đi, đoạt lại quyền kiếm soát tập đoàn Cung thị.

Anh ta vẫn luôn nhẫn nhịn mai danh ẩn tích đến ngày hôm nay, có thể sở hữu khối tài sản hàng nghìn tỷ đồng của tập đoàn Cung thị hiện nay chính là động lực tiếp sức cho anh đi tới ngày hôm nay, anh ta tin rằng, mọi thứ sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về anh ta, bởi anh ta cũng là một thành viên của gia tộc Cung thị.

Dựa vào cái gì mà Cung Vũ Trạch có thể thừa kế còn anh thì không? Tất nhiên anh không cam tâm.

Dẫu rằng mỗi năm gia tộc Cung thị đều bỏ tiền ra chu cấp cho cha mẹ anh nhưng so với khối tài sản của tập đoàn Cung thị sở hữu hiện nay thì số tiền tới tay cha mẹ anh chỉ là 1 phần 10 cọng lông, kể cả nó đủ khiến bố mẹ anh ăn sung mặc sướng cả đời nhưng trong mắt anh cũng chỉ là của bố thi của Cung Dạ Tiêu với phụ thân anh àm thôi.

Một thời gian trước, anh dùng thủ đoạn để chiếm lấy thân phận thủ lĩnh của tổ chức này, trong tay anh là mối buôn bán thuốc phiện trên toàn thế giới, anh nắm vững mọi tiền vốn và nguồn hàng, thủ hạ dưới trướng khoảng 100 tên, những việc phụ thân ngày xưa không dám làm anh đều sẽ làm, mà chuyện quan trọng nhất chính là giết chết Cung Vũ Trạch kẻ kế thừa hiện nay.

Trước đây, anh luôn âm thầm theo dõi từng lần xuất hành của Cung Vũ Trạch, cho tới buổi tối hôm đó, anh cảm thấy thời cơ đã tới, liền phái thủ hạ ra thay truy sát Cung Vũ Trạch, đáng tiếc lần đầu ra quân đã thất bại.

Cái anh nhắm đến là sự giàu có không thể đo đếm của tập đoàn Cung thị, cái mà vốn dĩ cũng thuộc về anh một phần.

Tại nước M.

7 giờ 30 tối, Quý Thiên Tứ đưa Âu Dương Mộng Duyệt về tới cổng trang viên nhà cô.

“Thôi, anh đưa đến đây thôi! Đoạn đường phía trước em sẽ tự đi bộ về! Nếu không thì ông nội em sẽ phát hiện mất.”

Ít nhiều gì cô cũng có chút lo lắng việc này sẽ bị phát hiện.

Quý Thiên Tứ dừng xe, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào cô: “Nếu chúng ta thật sự đến với nhau thì sớm muộn gì ông nội em cũng biết, nếu cứ giấu giếm như vậy chi bằng thẳng thắn để ông em biết.”

“Tạm thời đừng để ông biết, sức khoẻ ông không tốt, em sợ sẽ làm ông tức lên.”

“Để anh đưa em về cổng rồi anh đi về.” Quý Thiên Tứ cũng không yên tâm để cô xuống xe ở đây.

“Vâng ạ.” Âu Dương Mộng Duyệt gật gật đầu, xe Quý Thiên Tứ lái tới cổng, cô dịu dàng nói một câu với nam nhân bên cạnh: “Anh lái xe đi đường cẩn thận nhé.”

Nói xong cô liền xuống xe, đứng cạnh cửa xe vẫy tay chào anh.

Quý Thiên Tứ hạ kính xuống nhìn cô vài giây rồi lái xe rời khỏi.

Âu Dương Mộng Duyệt đứng ở cổng lớn, miệng cô vẫn nở nụ cười ngọt ngào, cô khẽ đưa tay lên cham vào bờ môi đỏ, một tâm trạng tê tái trào lên trong lòng.

Cô quay đầu khẽ đẩy cửa, chuẩn bị chuồn vào nhà bỗng nhiên phát hiện sảnh lớn đột nhiên bật đèn lên.

Còn Âu Dương Bộ Vinh cha cô đang ngồi trên ghế sô pha, mặc bộ quần áo ngủ nhìn cô chằm chằm.

Cô lập tức giật bắn mình: “Ba!”

“Con về rồi đấy à.” Ngữ khí của Âu Dương Bộ Vinh không có ý trách cứ, nhưng dường như muốn biết cô đã đi đâu, cùng với ai.

“Vâng! Con... Con với bạn...”

“Ba biết rồi, con ở cùng với Quý Thiên Tứ.” Âu Dương Bộ Vinh lại nói ra trước.

Khuôn mặt xinh xắn của Âu Dương Mộng Duyệt bỗng chốc hơi hảong hốt, cô không biết phụ thân sẽ phản ứng thế nào trước chuyện này.

“Ba à, ba sẽ phản đối chúng con đến với nhau sao?” Âu Dương Mộng Duyệt bước từng bước tới bên cạnh ông, giống như một đứa trẻ bị trách mắng.

Âu Dương Bộ Vinh thở dài một tiếng, ông lắc đầu nói: “Tất nhiên là không rồi.”

“Vậy ông nội thì sao ạ?” Âu Dương Mộng Duyệt khẽ hỏi.

Âu Dương Bộ Vinh trầm xuống thở dài: “Tạm thời đừng nói cho ông nội con biết vội! Tiểu Duyệt, con nói cha cho xem, con thật sự nhất định muốn ở bên cạnh cậu ta hay sao?”