Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1215

Sáng sớm tại sân bay, Cung Vũ Ninh tiễn hai chị em Cổ Duyệt. Vì thời gian còn sớm nên 3 người vào quán cafe ngồi. Lúc đó Cổ Duyệt nhận được tin nhắn.

Cổ Duyệt đang ngồi chờ liền cầm điện thoại lên xem, đó là điện thoại của Nhiếp Quân Cố, chỉ hỏi một câu: "Lúc nào đi?"

Cổ Duyệt thấy vui trong lòng, không ngờ anh ta lại quan tâm tới thời gian cô lên máy bay.

Cô trả lời: "Đang đợi máy bay"

"Còn bao lâu nữa thì lên máy bay?"

"Còn 1 tiếng nữa."

"Ừ, thế lên đường bình an " Nhiếp Quân Cố chúc cô một câu.

"Cảm ơn!" Cổ Duyệt trả lời một cách lễ phép.

Lúc này điện thoại của Cổ Hạo reo lên, Cổ Hạo cầm điện thoại rồi nhìn Cổ Duyệt với ánh mắt hơi lo lắng. Cổ Duyệt đã cảnh giác, nhìn sang hỏi: "Điện thoại của ai?"

"Là của cậu ấy." Cổ Hạo đành trả lời.

"Sắp lên máy bay rồi, chị không cho phép em gây chuyện nữa đâu," Cổ Duyệt cảnh báo.

"Vâng, em chỉ nghe điện thoại thôi, xong quay lại ngay." Cổ Hạo nói xong cầm điện thoại ra ngoài.

Cung Vũ Ninh nhìn hai anh em họ, cũng không biết phải làm sao. Nghĩ tới buổi tối hôm qua, cô thấy dì của Hạ Lăng Sơ chỉ mong ngón Thượng Quan Thần Húc kiếm cho bà một cô con dâu để bà có cháu bồng cháu bế.

Thế nhưng xem ra, khả năng ấy là rất xa vời.

Cổ Hạo nghe điện thoại của Thượng Quan Thần Húc, phía bên kia Thượng Quan Thần Húc nói: "Mình đang ở sân bay, cậu ở đâu?"

"Cậu tới sân bay làm gì?" Cổ Hạo ngạc nhiên hỏi.

"Đương nhiên là tới tiễn cậu rồi, ngốc thế" Thượng Quan Thần Húc mắng nhẹ một câu.

"Tớ đang ở bên quán cafe Starbuck. Chị cũng ở đây."

"Hai phút nữa, tớ chờ ở ghế nghỉ gần đó." Nói xong Thượng Quan Thần Húc tắt điện thoại.

Cổ Duyệt nhìn Cung Vũ Ninh: "Cậu định bao giờ về nước? Hay định ở đây thêm một thời gian?"

"Chắc 1 tháng nữa tớ về. Tớ vẫn muốn ở lại đây."Cung Vũ Ninh cười nói.

"Vậy phải giữ gìn sức khỏe, tự chăm sóc mình nhé."

"Yên tâm đi! Một mình tớ không có vấn đề gì đâu."

"Đúng rồi! Còn có Hạ Lăng Sơ cơ mà." Cổ Duyệt cũng yên tâm, xem ra Hạ Lăng Sơ rất yêu thương Cung Vũ Ninh.

"Thằng em tớ chạy đâu rồi nhỉ?" Cổ Duyệt chột dạ.

Ở trên ghế nghỉ ngơi cạnh quán Starbuck, Cổ Hạo và Thượng Quan Thần Húc đang ngồi cạnh bên nhau. Cổ Hạo có chút tiều tụy. Thượng Quan Thần Húc nhìn thấy thế chợt thấy đau lòng. Đôi tay của cậu lặng lẽ đưa sang, ôm chặt lấy eo của Cổ Hạo.

Cổ Hạo không dám công khai thể hiện tình cảm như thế, cậu cứng đờ người, ngồi dịch sang một bên.

Thượng Quan Thần Húc lập tức nói với giọng lớn: "Sợ gì chứ?"

"Chị tớ ở đây."

"Chị của cậu và ai nữa?"

"Với chị Vũ Ninh."

Thượng Quan Thần Húc hừ một câu: "Cậu gọi cô ta thân thiết thế làm gì? Cô ấy chính là bạn gái của anh họ tớ."

"Cô ấy là bạn thân nhất của chị gái tớ. Thần Húc, không cho phép cậu làm tổn thương chị ấy." Cổ Hạo cảnh cáo.

Thượng Quan Thần Húc không phản ứng, một tay khác cầm lấy tay của Cổ Hạo: "Quay về nhất định phải nhớ tới tớ đấy, không được đi quán bar chơi đâu. Trừ tớ ra, không cho cậu thích người đàn ông nào khác."

Cổ Hạo ngoan ngoãn gật đầu. Trong lòng cậu quả thật rất yêu Thượng Quan Thần Húc. Lúc này Thượng Quan Thần Húc nhìn thấy Cổ Duyệt đi ra. Cậu lập tức rời tay ra khỏi Cổ Hạo: "Cậu tới chỗ chị cậu đi, tớ phải đi rồi."

Cổ Duyệt nhìn thấy cậu trai ở bên cạnh em trai mình, cô quả thật không biết phải nói gì.

Cổ Hạo quay lại bên Cổ Duyệt, ngoảnh đầu lại nhìn Thượng Quan Thần Húc. Thượng Quan Thần Húc nháy mắt, thể hiện tình cảm.

Cổ Hạo đang vui thầm, Cổ Duyệt nhìn thấy trướng mắt, kéo cậu vào trong quán.

Một tiếng sau, chị em Cổ Duyệt lên máy bay.

Cung Vũ Ninh quay lại khách sạn. Triển lãm tranh vẫn diễn ra, Cổ Duyệt cũng lên đường trở về nước.

Cung Vũ Ninh ngồi trong khách sạn, ngắm khung cảnh bên ngoài. Lúc này chuông điện thoại reo lên. Cô nhìn, không phải điện thoại của Hạ Lăng Sơ thì còn của ai nữa?

"Alo! Có chuyện gì thế ạ?"

"Tối cùng ăn cơm nhé!"

"Vâng! Giờ anh đang ở đâu?"

"Ở nhà ông nội, trưa nay anh không ra ngoài được."

"Vâng! Anh cứ ở đó đi, Tối gặp lại!" Cung Vũ Ninh trả lời.

"Chị em Cổ Duyệt đi chưa?"

"Vâng! Họ đã lên máy bay rồi. Anh yên tâm rồi nhé."

"Ừ, chiều anh tới đón em."

Ở nhà họ Hạ.

Buổi trưa, hôm nay cả gia đình họ Hạ đều có mặt. Gia tộc này với người đứng đầu là Hạ Hải Dật, Hạ Lăng Sơ đứng thứ 2, phía sau là khoảng hơn 20 người nữa.

Hạ lão gia sinh được hai người con trai một người con gái. Con trai lớn thì tính tình khá ganh đua, sinh liền hai con trai và 1 con gái, còn người con trai thứ hai chỉ có một mình Hạ Lăng Sơ. Hôm nay Hạ lão gia vẫn nắm toàn bộ cổ phiếu trong tay. Ngay cả hai người con trai của ông đều rời công ty với lý do nghỉ hưu. Bây giờ, ông muốn giao trọng trách này cho các người cháu của mình.

Trong những người cháu đó, thì Hạ Hải Dật và Hạ Lăng Sơ là hai người nổi trội nhất.

Khi tuổi càng cao, ông càng lo lắng cho tương lai của công ty, hy vọng công ty sẽ có người kế nghiệp xuất sắc. Cả cơ nghiệp này không phải là trò đùa.

Vì thế, 3 năm trước ông đã tách công ty làm hai. Mỗi cháu ông phụ trách 1 công ty, và báo cáo thành tích cho ông xem. Hai năm qua, thành tích của Hạ Lăng Sơ vượt qua Hạ Hải Dật rất nhiều, lợi nhuận đạt được cao hơn 60%. Năm nay là năm thứ 3, khi đã có kết quả thì cũng là lúc Hạ lão gia tìm người kế nghiệp.

Tại phòng ăn, Hạ lão gia không nhắc tới chuyện này. Thế nhưng không khí trên bàn ăn cũng khá căng thẳng.

Đã đến nước này, ông sẽ thực hiện tới cùng dự định của mình từ 3 năm trước.

"Hải Dật! Còn 3 tháng nữa, cháu phải cố lên đấy nhé!" Hạ lão gia nhìn cháu trai trưởng nói.

"Ông nội yên tâm, cháu sẽ không khiến ông thất vọng đâu ạ" Hạ Hải Dật mặc dù thành tích đều thua kém, thế nhưng năm nay cậu ta khá tự tin.

"Rất tốt, tiếp tục nỗ lực." Hạ lão gia cổ vũ, rồi ánh mắt quay sang Hạ Lăng Sơ với vẻ thương yêu.

Hạ Hải Dật nhìn thấy ánh mắt ấy, anh nắm chặt bàn tay phía dưới bàn ăn.

Trước mặt ông nội biểu dương, nhưng thực ra đã quyết định trợ giúp Hạ Lăng Sơ ngồi lên vị trí đứng đầu đó.

Cha của Hạ Lăng Sơ giờ đang dành thời gian để hưởng thụ tuổi về gìa. Với chuyện trong nhà, ông ít khi hỏi tới. Thế nhưng khi cần ra mặt, ông tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.

Chỉ có anh trai của ông thường xuyên qua lại, hàn huyên tâm sự, lấy lòng cho mình.

Hai anh em nhà họ bề ngoài thì đoàn kết hài hòa, thế nhưng vẫn ngấm ngầm tranh đấu với nhau.