Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1218

Anh bước tới phía sau cô, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Cơ thể anh ôm lấy cơ thể cô vào lòng.

Cung Vũ Ninh cảm nhận thấy mùi vị quen thuộc của anh, cô ngượng ngùng quay mặt lại.

Lúc này, hai người đang nhìn nhau, dưới ánh trăng, hai khuôn mặt gần như áp sát vào nhau.

Lắng nghe hơi thở của nhau, không gian dường như ngừng trôi.

Trong đôi mắt Cung Vũ Ninh phản chiếu bầu trờ rực rỡ, quyến rũ. Đôi môi cô đỏ mọng.

Lúc trên bàn ăn, Hạ Lăng Sơ đã bị mê hoặc khi cô uống rượu vang. Lúc này, đôi mồi hồng đó trong mắt anh đang như mời gọi.

Anh dường như đã bị mê hoặc.

Cung Vũ Ninh thì mạnh dạn hơn một chút. Cô cũng ôm lấy eo anh. Cô yêu ai thì sẽ không điệu đà như những cô gái khác. Cô thích anh, đương nhiên sẽ muốn ở gần anh.

Cô cảm nhận thấy Hạ Lăng Sơ đang ôm chặt cô hơn. Hàng lông mày của cô khẽ động đậy, rồi cô nhắm mắt.

Trên đôi môi của cô, chàng trai đã kề đôi môi của anh lên.

Một nụ hôn dịu dàng mang theo sự quyến rũ. Cung Vũ Ninh cũng đáp lại nụ hôn của anh.

Hạ Lăng Sơ nhẹ nhàng đẩy cô dựa vào thành cầu. Đôi tay anh giữ chặt vai cô, một tay đưa ra sau gáy cô. nụ hôn đó khiến cả hai người đều ngất ngây.

Cuối cùng hai người rời ra khi hơi thở dồn dập. Cung Vũ Ninh tựa vào ngực anh, cười một cách ngọt ngào. Hạ Lăng Sơ nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, đôi mắt cũng tràn đầy niềm hạnh phúc. Khi đó anh đang phải cố kiềm chế cảm xúc của mình.

Hai người tiếp tục đi dạo. Thời gian cũng không còn sớm, Cung Vũ Ninh cùng Hạ Lăng Sơ quay về phòng.

Tại phòng, Cổ Duyệt đã về nước nên rất yên tĩnh.

Hạ Lăng Sơ đứng ở trước cửa, không bước vào. Anh hỏi một cách nhẹ nhàng, “Em ở đây một mình có sợ không?”

“À, không đâu” Cung Vũ Ninh lắc đầu. Cô quen với việc ở khách sạn một mình.

“Tối nay anh sẽ không về. Anh ở phòng bên cạnh. Nếu em sợ, có thể qua gọi anh” Hạ Lăng Sơ an ủi cô.

“Thật không? Anh không về ư?” Cung Vũ Ninh cảm thấy rất vui vì có anh ở bên, dù chỉ là ở phòng bên cạnh.

“Ừ, anh sẽ đi đặt phòng. Em vào trong trước đi” Hạ Lăng Sơ nhìn cô.

Cung Vũ Ninh gật đầu rồi bước vào trước.

Một lúc sau, Hạ Lăng Sơ đặt phòng ở bên cạnh. Lúc đó cũng là đã khoảng 10 giờ tối.

Cung Vũ Ninh tắm xong, thay bộ quần áo ngủ rồi ra ghế sô-pha ngồi. Cô hất mái tóc gần khô ra phía sau, trên mái tóc cài một chiếc băng đô màu hồng.

Khuôn mặt cô trắng như tuyết dưới ánh đèn, làn da khỏe mạnh, sáng láng.

Cung Vũ Ninh chợt nhớ tới nụ hôn khi nãy. Cô cứ nghĩ rồi đưa tay lên má, không để cho mình tiếp tục nghĩ thêm nữa.

Thế nhưng không thế không nói, nụ hôn của Hạ Lăng Sơ khiến trái tim cô thổn thức.

Anh ấy ngay ở bên cạnh, anh ấy đang làm gì? Cung Vũ Ninh bắt đầu thấy tò mò.

Lúc này, với cô, có chút gì đó giống như khi ở trên du thuyền. Anh ở phòng bên khiến cô có một cảm giác an toàn.

Hạ Lăng Sơ lúc này đứng trước cửa sổ, gọi điện thoại.

“Alo, thiếu gia ” Một giọng cung kính từ phía bên kia.

“Theo dõi từng động tĩnh của Hạ Hải Dật cho tôi. Có bất kỳ thông tin gì, báo cho tôi ngay.”

“Vâng.” Người ở đầu dây bên kia chính là vệ sỹ của anh.

Hạ Lăng Sơ cầm điện thoại, trầm tư suy nghĩ. Bóng người mà anh nhìn thấy trong phòng của ông nội, chắc chắn là người của hai cha con Hạ Hải Dật. Chắc chắn người đó đã nói mọi chuyện cho họ.

Chắc chắn, họ sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Hạ, giá trị thị trường đã trên cả nghìn tỷ. trước sức mê hoặc của khối tài sản này, người ta sẵn sàng làm mọi điều bất chấp lương tâm.

Bây giờ, anh đã bố trí cha của anh rời đi. Bên cạnh anh bây giờ vẫn còn nhiều người phải bảo vệ. Anh không thể để họ bị tổn thương bởi chuyện này.

Tại phòng ăn, anh cố tình tìm hiểu suy nghĩ của Cung Vũ Ninh. Nếu cô có ý định về nước, thì anh sẽ tiễn cô. Thế như cô ấy lại không có dự định này, nên anh cũng không thể ép cô về.

Tiếp sau đó, anh phải bảo vệ cô an toàn, chống lại cha con Hạ Hải Dật.

Cung Vũ Ninh cũng cầm điện thoại nhìn. Đột nhiên, một tia chớp đánh phía xa, rời tiếng sấm vang lên.

Cung Vũ Ninh giật mình. Bầu trời khi nãy còn trong như thế, sao đột nhiên lại mây đen kéo tới đầy trời như thế?

Mà đám mây đen đó trông không giốn như bình thường. Đám máy đó có kèm theo cả sấm chớp.

Tiếng sấm khiến Cung Vũ Ninh giật mình. Cô vốn sợ tiếng sấm sét từ bé. Lúc này khách sạn lại cao nên tiếng sét đo như ngay ở bên tai cô.

Cô khoanh tay, nhìn phía bên ngoài, tia sét như xé đôi bầu trời. Sau tia sét là tiếng sấm rền vang.

Cung Vũ Ninh vội đưa tay lên che tai. Quả nhiên một tiếng sấm nổ vang. Bên ngoài, cửa sổ bị gió thổi. Lúc này Cung Vũ Ninh sợ đến nỗi chẳng dám ra đóng cửa sổ.

Lúc đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô lại càng giật mình. Ngay sau đó cô muốn xem bên ngoài là ai, nên chạy tới mở cửa.

Bên ngoài, Hạ Lăng Sơ đang gọi cửa với vẻ gấp gáp. Cửa mở ra, một bóng người quen thuộc hiện ra.

Hạ Lăng Sơ đưa tay ra ôm lấy cô, an ủi, “Đừng sợ, có anh ở đây.”

“Tiếng sấm to quá” Cung Vũ Ninh nói, lúc đó sấm sét lại chói qua ta. Cô lập tức bịt tai rồi rúc vào lòng anh. Hạ Lăng Sơ đưa tay ra ôm chặt cô, rồi đưa cô vào trong phòng của mình.

Cung Vũ Ninh ngồi trên ghế, Hạ Lăng Sơ vẫn ôm chặt cô, để cô không còn sợ hãi.

Lúc này Cung Vũ Ninh cảm thấy thật may mắn là anh đã ở lại. Nếu không cô đã phải sợ hãi cả đêm.

Hạ Lăng Sơ cầm điều khiển, đóng cửa sổ lại. Phía bên ngoài sớm chớp vẫn rền vang.

Cung Vũ Ninh ôm chặt cổ anh. Đột nhiên cô nhận ra, lúc này cô chỉ mặc mỗi bộ quần áo ngủ mà không mặc nội y. Trong đầu cô bỗng thấy ngượng ngùng, khó xử.

Bộ quần áo ngủ rất ngắn, nên Cung Vũ Ninh cảm thấy rất ái ngại.

Thế nhưng mọi điều mà Hạ Lăng Sơ quan tâm là che chở cho cô bớt sợ. Cho dù là ôm cô, anh cũng không có suy nghĩ gì khác.

Điện trong phòng chợt nhấp nháy hai lần, có vẻ như điện áp không ổn định.

Cùng lúc đó, điện tắt phụt. Bốn phía xung quanh chìm trong bóng tối.