Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1225

Buổi trưa, Hạ Lăng Sơ đã đặt chỗ xong, Cung Vũ Ninh trang điểm xong xuôi mới ra khỏi phòng, vệ sĩ của cô đưa cô đi về phía nhà hàng.

Cung Vũ Ninh ngồi ở ghế lái sau, tâm trạng phức tạp, Thượng Quan Ngưng Mạn đột nhiên tới gây sự khiến cô rất bực bội, vốn dĩ cô và Hạ Lăng Sơ tình đầu ý hợp, cả hai đều yêu đối phương, Thượng Quan Ngưng Mạn xen vào khiến mối tình này biến thành phức tạp.

"Tiểu thư, tới cửa nhà hàng rồi, tôi đưa cô lên." A Đoàn ngồi ở ghế phụ nói với cô.

"Không cần đâu, tôi tự lên được, tôi tới nhà hàng này rồi, các anh cũng đi ăn cơm đi." Cung Vũ Ninh nói với họ.

A Đoàn gật đầu, dặn dò cô một câu: "Tiểu thư nếu có có bất cứ nguy hiểm gì nhất định phải thông báo ngay cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ không rời xa cô quá hai trăm mét."

"Được, các anh vất vả rồi." Cung Vũ Ninh cám ơn, cũng rất hiểu sự vất vả trong công việc của họ.

"Không vất vả." A Đoàn đáp.

Cung Vũ Ninh mở cửa xuống xe, đi thẳng tới nhà hàng ở tầng sáu, cô vừa bước vào nhân viên phục vụ liền nhận ra cô: "Cung tiểu thư, Hạ tiên sinh đã đợi cô trong phòng."

Nhân viên phục vụ dẫn cô vào phòng, rõ ràng hàng ngày đều gặp gỡ, nhưng khi Cung Vũ Ninh nhìn thấy Hạ Lăng Sơ, trái tim cô vẫn rung động như lúc đầu.

Hạ Lăng Sơ đứng gần cửa sổ, dáng người cao lớn mang lại cảm giác an toàn, trên người anh có khí chất nho nhã kết hợp với tôn quý.

Anh có huyết thống hoàng thất, từ nhỏ lại vun đắp được khí chất quý tộc khiến mọi lời nói cử chỉ của anh đều rất có phong thái.

Huống hồ người đàn ông như thế này lại dùng đôi mắt dịu dàng, chất chứa thâm tình nhìn bạn, chắc chắn sẽ không có cô gái nào thoát được lưới tình của anh.

Cung Vũ Ninh mỉm cười bước tới bên cạnh anh, Hạ Lăng Sơ đưa tay xoa nhẹ gáy cô, yêu chiều vô cùng.

"Em đói rồi, gọi món thôi!" Cung Vũ Ninh nói với anh, kéo tay anh ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ liền đưa thực đơn cho họ, Cung Vũ Ninh lật xem, Hạ Lăng Sơ ngồi ở trước mặt không xem, chỉ cầm chén trà lên uống.

"Anh không xem sao?" Cung Vũ Ninh ngẩng đầu hỏi.

"Em chọn đi!" Hạ Lăng Sơ giao nhiệm vụ này cho cô.

Là con gái, việc chọn món sẽ rất cẩn thận, cô gọi bốn món mặn, một món canh và hai phần món ngọt sau đó trả lại cho nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ bước ra khỏi phòng, Cung Vũ Ninh liền uống một ngụm nước chanh, chăm chú ngắm nhìn người đàn ông trước mặt: "Em có việc này muốn nói với anh."

Hạ Lăng Sơ nhìn sắc mặt nghiêm túc của cô liền lập tức chú trọng: "Có việc gì vậy?"

"Sáng nay, em họ Thượng Quan Ngưng Mạn của anh tới tim em."

Hạ Lăng Sơ nghe nói vậy, tâm trạng lập tức căng thẳng: "Cô ấy nói gì với em?"

Cung Vũ Ninh nghe anh hỏi vậy liền chớp mắt: "Vậy cô ấy nói gì với anh?"

Ánh mắt Hạ Lăng Sơ ánh lên vẻ rầu rĩ, sắc mặt sa sầm vài phần.

Cung Vũ Ninh phồng má, bực tức hỏi: "Có phải cô ấy tỏ tình với anh không?"

Hạ Lăng Sơ nghiêm túc nhìn cô nói: “Vũ Ninh, tin anh, anh và Ngưng Mạn vẫn luôn chỉ là tình anh em, ngoài ra không hề dính dáng gì tới tình cảm nam nữ."

Cung Vũ Ninh gật đầu, ánh mắt hoàn toàn tin tưởng: "Em tin anh." Nói xong cô lại lo lắng nhìn anh: "Vậy việc này phải làm sao? Em thấy thái độ của em họ anh rất kích động, bây giờ em mới biết nguyên nhân cô ấy không thích em, không ngờ lại là như vậy."

Hạ Lăng Sơ thấy cô buồn bực, anh an ủi nói: "Em yên tâm, việc này anh sẽ nói rõ với cô ấy."

"Nếu con gái mất đi lý trí thì rất phiền phức." Cung Vũ Ninh nhìn khẩu khí của Thượng Quan Ngưng Mạn và cả những lời nói tự tin mù quáng không lý trí của cô ta, việc này e rằng không dễ xử lý.

"Dù thế nào đi nữa, sau này anh sẽ không để cô ấy làm phiền cuộc sống của em." Hạ Lăng Sơ an ủi.

"Em thì không sao." Cung Vũ Ninh mỉm cười.

Trong lòng Hạ Lăng Sơ vẫn rất thương cô, với tính cách của em họ anh, chắc chắn đã nói những lời rất khó nghe.

"Vũ Ninh, em phải chịu thiệt thòi rồi!" Hạ Lăng Sơ nhìn cô, ánh mắt thương cảm.

Cung Vũ Ninh lắc đầu: "Không sao, bây giờ việc quan trọng là để em họ anh nhìn rõ hiện thực, để cô ấy yêu người khác, tìm được bến bờ tình cảm trong tương lai, em bị hiểu nhầm và tủi thân một chút có là gì."

Hạ Lăng Sơ biết cô là người khoan dung độ lượng, nhưng cô càng như vậy anh lại càng tự trách mình vì đã khiến cô gặp phải việc thế này.

Ăn trưa xong, buổi chiều, Hạ Lăng Sơ dành thời gian đưa cô đi chọn lễ phục cho buổi tiệc.

Cung Vũ Ninh tới một tiệm lễ phục đặt may, khí chất trên người cô khiến nhân viên phục vụ không dám chậm trễ huống hồ bên cạnh cô còn có một người đàn ông đẹp trai, hấp dẫn, nhìn qua đã biết là người giàu có.

Cung Vũ Ninh có ánh mắt độc đáo, cô nhanh chóng chọn được một bộ đầm dạ hội đuôi cá màu vàng nhạt, mặc lên người sẽ rất dễ chịu, càng làm tôn lên khí chất cao quý vốn có của cô, cơ thể thon thả của cô giống như một nàng công chúa nhân ngư tới từ biển cả sâu thẳm.

Hạ Lăng Sơ cũng rất hài lòng, khi trả tiền, Hạ Lăng Sơ chủ động đưa thẻ của anh,

Cung Vũ Ninh liền nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của nhân viên phục vụ ở bên cạnh.

Một bộ đầm dạ hội trị giá hàng triệu tệ, người đàn ông này trả tiền cũng không hề chớp mắt, họ ngưỡng mộ không chỉ vì tốc độ trả tiền của anh mà còn vì trong mắt anh nhìn Cung Vũ Ninh chỉ có sự dịu dàng, ấm áp.

Đối với một người phụ nữ, được một người đàn ông thỏa mãn về vật chất chỉ là một phần, chỉ có trái tim của người đàn ông mới là bảo vật vô giá.

Cung Vũ Ninh chính là người có được trái tim của người đàn ông này.

Đầm dạ hội chiều mai sẽ tới mặc đi luôn nên tạm thời vẫn gửi tại đây, nơi này cũng sẽ phụ trách trang điểm giúp Cung Vũ Ninh.

Hạ Lăng Sơ dắt tay cô đi ra, nghĩ tới điều gì đó anh lại kéo cô đi và nói: "Em cần có một bộ trang sức phù hợp."

Cung Vũ Ninh biết anh lại muốn mua sắm cho cô, mặc dù cô rất vui nhưng cô không phải là người quá coi trọng vật chất, cô kéo tay anh: "Không mua nữa, em đeo một vài món trang sức là được rồi.”

Nói xong, cô giơ tay cổ tay lên: "Đây cũng là anh tặng em, em không muốn gỡ xuống."

Hạ Lăng Sơ mỉm cười, giơ tay ôm cô vào lòng, lấy tay giữ nhẹ gáy cô: "Anh hạnh phúc biết bao khi gặp được em!"

Cung Vũ Ninh vùi đầu vào ngực anh, cho dù đang ở trên đường phố đông đúc cô cũng không thấy xấu hổ, cô ngẩng đầu lên nói: "Gặp được anh em cũng cảm thấy rất hạnh phúc!"

Đúng lúc này, điện thoại của Hạ Lăng Sơ đổ chuông, anh cầm lên nhìn sau đó nhíu mày, không định nghe máy.

Cung Vũ Ninh nhạy cảm phát hiện ra, cô tò mò hỏi: "Tại sao không nghe? Lẽ nào là em họ anh?"

"Ừ, là cô ấy." Hạ Lăng Sơ lúc này thực sự không muốn nhận điện thoại của Thượng Quan Ngưng Mạn.