Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1238

Thời tiết của tháng mười, gió đêm thổi lồng lộng từ tứ phía, ba giờ sáng, trên bãi đất rộng mênh mông, một trận chiến kịch liệt không thể thu dọn.

Đối thủ của Hạ Lăng Sơ, là một võ sĩ quyền anh về hưu, lúc này, ánh mắt của đôi bên đều như thú hoang, chuẩn bị xé xác đối phương một cách vô cảm.

Ánh mắt của võ sĩ quyền anh không dám khinh địch nữa, ngay lần tiếp xúc đầu tiên khi nãy, ông ta biết Hạ Lăng Sơ tuyệt đối không phải là một thiếu gia giàu có chân yếu tay mềm.

Thân thủ của anh ta thật không tệ.

“Hạ thiếu gia, anh phải cẩn thận.” Một vệ sĩ ở bên cạnh hô to, trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ Hạ Lăng Sơ, nếu anh có tổn thất gì, đại tiểu thư nhất định sẽ rất đau lòng.

Hạ Lăng Sơ đương nhiên không khinh thường đối thủ, tất nhiên, anh cũng sẽ không sợ hãi chùn bước, cũng không cho phép bản thân chùn bước.

“A...” Võ sĩ quyền anh lập tức hét to một tiếng, nắm đấm vung ra nhanh như sấm chớp, Hạ Lăng Sơ đỡ lấy, chống chế, cản trở đánh trúng điểm yếu, trong khi phòng thân, đồng thời anh vẫn giở đòn công kích, mái tóc đen tuyền của anh hơi phủ xuống, che ngay giữa đôi mày, ánh đèn của xe soi rọi vào mắt anh, hội tụ cái nhìn lạnh lùng trong mắt, dường như một con sói cô độc.

Mặt mày của kẻ võ sĩ hung tợn, ra đòn hiểm độc, chiêu nào cũng muốn đoạt mạng.

Trong lúc Hạ Lăng Sơ cắn răng đỡ đòn, có cơ hội liền xuất chiêu đánh vào điểm yếu của kẻ địch, võ sĩ này trong mấy hồi ra đòn, sự thả lỏng cũng tiêu tan, mà chuẩn bị ứng phó bằng toàn bộ sức lực.

Bên cạnh có một số thuộc hạ đang quan sát, do sĩ khí trương lên, đám vệ sĩ kế bên đụng độ với tụi giang hồ, không kịp ứng cứu, trong thời gian ngắn không thể rút thân ra cứu đỡ Hạ Lăng Sơ.

Đầu trọc đứng trước chiếc xe theo dõi kết quả trận đánh, lúc này, bất chợt cau mày, tài năng xuất chúng của Hạ Lăng Sơ, không chỉ thể hiện thực lực ở giới kinh doanh, không ngờ anh ta còn là một người võ nghệ cao cường.

Đầu trọc có chút bực bội sờ mó đầu mình, mỗi khi thực hiện động tác này, là ông ta đang tìm cách có lợi cho mình, ông nghĩ, nếu hôm nay không giết được Hạ Lăng Sơ.

Vậy thì, ngày tháng về sau e rằng là tận thế của hắn rồi, Hạ Lăng Sơ tuyệt đối không buông tha cho ông đâu.

Cho nên, hôm nay, Hạ Lăng Sơ phải chết.

Cho dù sau này có đẩy người ra thế tội, cũng sẽ bảo toàn đường lui cho ông ta, sau khi ra quyết định này, ông nắm chặt cây súng sau lưng.

“Xì...” Một tiếng hít thở, chỉ thấy nắm đấm của Hạ Lăng Sơ nhanh như gió, đánh thẳng vào đầu, võ sĩ kia quả nhiên không còn sức lực đối phó, đôi tay ôm lấy quả đầu, bất giác đau đớn rên la.

Hạ Lăng Sơ dùng vai vật ngã hắn một cách dữ dằn, võ sĩ kia lập tức nằm ngửa trên sàn đất, thở hồng hộc.

Sau khi trải qua cuộc chiến này, Hạ Lăng Sơ cũng không tốt đến đâu, trên trán của anh có một vết máu chảy, chiếc áo sơ mi lụa màu trắng trên người, dính đầy bùn đất, tóc đen rối tung, thở hổn hển, nhưng mà, khí thế trên người của anh không hề thuyên giảm.

Vẫn lan tỏa hơi thở của chiến thần, thân hình ngay thẳng, ánh mắt hung tợn.

Chỉ là, ở trên cơ thể nơi khuất mắt người nhìn, đã bị thương tích đầy mình, nhưng anh tuyệt đối không cho đối thủ nhìn thấu nhược điểm của mình, anh của lúc này, dưới ánh đèn, máu tơ lan đến đuôi mắt, gân xanh ở trên trán nổi cuộn, cắn chặt răng, nắm chặt cú đấm, dường như có thể xé xác con mồi bất cứ lúc nào.

Ánh mắt của anh liếc về hướng đầu trọc đang xem náo nhiệt, ánh mắt này, chiếu thẳng vào tim gan của đầu trọc, đầu trọc vô thức dựa người vào chiếc xe bên cạnh, hít thở một hơi, tay cầm chiếc súng sau lưng, càng chặt hơn nữa.

Lúc này, võ sĩ kia không cam lòng, ông ta bò dậy, muốn đột kích Hạ Lăng Sơ từ phía sau.

Ánh mắt của Hạ Lăng Sơ nheo nhìn, anh nghiêng người, khi khoảng cách với võ sĩ còn nửa mét, Hạ Lăng Sơ nắm chặt vai của ông ta, đầu gối tung mạnh vào bụng của ông, không bò dậy được nữa.

Mấy thằng giang hồ kế bên, bị dọa sợ không dám nhúc nhích, trong lòng của bọn chúng, vị nhị đương gia này là sự tồn tại như một vị thần, nhưng lúc này, ông ta bị đánh bò dậy không nổi.

Rốt cuộc vị Hạ thiếu gia này kinh khủng đến cỡ nào?

Vệ sĩ nhanh chóng bao vây xung quanh Hạ Lăng Sơ, bảo vệ anh ta.

Đầu trọc hít thở bị nghẹt, lúc này, ông ta có một cảm giác bị Hạ Lăng Sơ xử lý ngay bây giờ.

Ông ta vội vã rút cây súng từ sau lưng ra, cười lạnh một tiếng, “Hạ thiếu gia, anh cũng đánh được đó chứ, có tài năng, anh muốn đối phó với cả tôi sao?”

Đột nhiên xuất hiện cây súng, khiến Hạ Lăng Sơ, bao gồm đám vệ sĩ bên cạnh anh trở nên căng thẳng, đó là điều họ không ngờ tới.

“Tôi biết ai phái ông tới, có lẽ hắn ta không có cho ông lấy mạng của tôi.” Hạ Lăng Sơ giận dữ nói.

Đầu trọc cầm súng, từng bước đi đến bên cạnh Hạ Lăng Sơ, “Hạ thiếu gia, cậu thật là một người hiểu lý lẽ, đáng tiếc, cậu đã đoán sai, hắn không lấy mạng của cậu, tôi lấy, mạng của cậu rất đáng giá cơ.”

Lúc này, một kẻ giang hồ tinh mắt phát hiện trên con đường cao tốc, một đoàn xe bon bon chạy tới, có một đứa giang hồ hét to, “Đại ca... có xe chạy tới, có phải là cảnh sát không.”

Sắc mặt của đầu trọc liền thay đổi, ông ta lập tức chỉa súng về phía Hạ Lăng Sơ, muốn nhanh chóng xử lý anh, súng trong tay liền nổ đoàng một phát.

Trong khoảng cách ngắn ngủi của Hạ Lăng Sơ, anh không tránh khỏi, cũng không ai có thể tránh khỏi. Điều duy nhất anh có thể làm, đó là nhanh chóng nghiêng người, để viên đạn canh đúng quả tim của anh di chuyển sang cánh trái.

“Hạ tiên sinh.” Đám vệ sĩ không ngờ đến, đầu trọc cả gan nổ súng, thân thể của Hạ Lăng Sơ bị bọn họ đón lấy.

Đầu trọc thấy bắn chuẩn rồi, liền hét to với đàn em, “Lên xe, tất cả lên xe cho ta, chạy.”

Đám choai choai lập tức bỏ chạy nhanh chóng, ba chiếc xe việt dã màu đen xoay chuyển lao ngay vào màn đêm tối tăm.

Và ngay lúc này, hai chiếc xe liền xông tới, trong xe có một hình bóng nhảy xổ ra, “Lăng Sơ.”

Nhiếp Quân Cố đã chạy tới, ở sau lưng anh, là người của anh dẫn theo.

“Hạ tiên sinh bị trúng đạn rồi, mình phải đưa ngài vào bệnh viện gấp.”

“Đưa lên xe của tôi, tôi biết ở gần đây có một bệnh viện.” Nhiếp Quân Cố nói với vệ sĩ, hai vệ sĩ nhanh chóng đưa Hạ Lăng Sơ lên xe, thần trí của Hạ Lăng Sơ dần dần mất đi ý thức, ngất xỉu bên bờ vai của vệ sĩ.

Dưới chân Nhiếp Quân Cố đạp mạnh phanh xe, chạy thẳng trên con đường rộng lớn, thẳng về hướng một bệnh viện của huyện, bệnh viện gần đây nhất của huyện, chỉ cần lộ trình hai mươi phút, nếu tăng tốc, mười lăm phút đã đến nơi.

Xe của Nhiếp Quân Cố chạy bạt mạng, đua với thời gian.

Mười lăm phút sau, Hạ Lăng Sơ được bác sĩ thông báo đợi sẵn đẩy giường bệnh vào phòng cấp cứu.

Khi bác sĩ cởi cúc áo của anh, bất ngờ phát hiện kinh hãi, hóa ra vết thương trên người anh, không chỉ có đạn, còn bị đả thương, trên thân thể săn chắc, có mấy chỗ thấy rõ vết bầm tím thâm đen.

Nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là vết thương đạn, cần phải lấy đạn ra để cầm máu.

Nhiếp Quân Cố đi lại trong hành lang, anh hấp tấp trách mình đến trễ một bước, nếu như tới sớm hơn, có thể Hạ Lăng Sơ sẽ không cần chịu phát súng này.