Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1254

Hạ Long ở lại trong văn phòng của Hạ Lăng Sơ một lúc, lại nghĩ tới việc này cần phải đi xác thực, ông lại vội vàng tới đồn cảnh sát, lúc này mọi việc Hạ Hải Dật phạm phải khiến muốn gặp mặt cũng khó.

Hạ Long chỉ mong gặp con một lần nhưng đã bị từ chối nghiêm khắc, trước đây ông cũng là người hô mưa gọi gió của tập đoàn Hạ Thị, bây giờ ông mới biết ông căn bản không là gì, tới gặp mặt con cũng không được.

Hạ Long lập tức giận dữ gọi điện cho mấy thuộc hạ của Hạ Hải Dật, mấy người thuộc hạ đó nghe động tĩnh, sớm đã bỏ trốn hết, những người này không có ai thực sự tham gia vào những việc làm phạm tội của Hạ Hải Dật, nhưng vì không muốn liên lụy nên chạy còn nhanh hơn thỏ.

Có điều, điện thoại của họ không tắt máy, vì phải thường xuyên cập nhật tin tức trong nước.

Hạ Long sau khi gọi được một cuộc điện thoại liền hỏi về việc của Hạ Hải Dật, người đầu bên kia nhất quyết nói không biết, Hạ Long tức sôi máu, bây giờ ông ta có mắng chửi thế nào đi nữa thì người ta cũng không sợ.

Con trai ông ta đã vào tù rồi, cả tập đoàn Hạ Thị đều đã là của Hạ Lăng Sơ, hai cha con ông ta hết thời rồi.

Trong văn phòng, Hạ Lăng Sơ cao lớn đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn ra phía xa, bầu trời mùa thu xanh thẳm giống như đại dương bao la, không một chút tạp chất.

Trong thâm tâm anh cũng hơi nhẹ nhõm, bây giờ anh chỉ hi vọng nhanh chóng xử lý những việc trong tay, cùng Cung Vũ Ninh về nước của cô gặp ba mẹ và người thân.

Hạ Hải Dật bị nhốt trong phòng tạm giam, lúc này anh ta ủ dột chán trường, hoàn toàn mất đi đấu trí trước đây, giống như một con chó mất nhà, không ai quan tâm.

Anh ta thực sự không ngờ mình sẽ có ngày này, trở thành kẻ bị người người giẫm đạp, coi thường

Bây giờ anh ta cũng thực sự sợ hãi, từ nhỏ ăn sung mặc sướng hưởng thụ vinh hoa phú quý, sao có thể chịu được sự cực khổ của người bình thường? Huống hồ bây giờ anh ta lại bị nhốt trong nhà giam, không có vệ sĩ bảo vệ, không có một đám thuộc hạ tâng bốc, anh ta chả là gì cả.

Anh ta ngồi ở một góc ôm đầu, cảm thấy có chút hối hận, hối hận đã để mình đến bước đường này.

Trong phòng tạm giam nữ, Tống Dung Dung sắc mặt tái nhợt, bên cạnh cô ta có hai người phụ nữ đanh đá đang nhìn cô ta chằm chặp, Tống Dung Dung sợ hãi nép vào một góc.

Lần này cô ta bước ra còn mặc chiếc đầm mua vì Hạ Hải Dật, tai đeo bông tai kim cương, cổ đeo dây chuyền vàng, cổ tay còn có lắc tay, toàn thân vàng lấp lánh.

Thực sự khiến cho hai cô gái bên cạnh ghen tị, thậm chí bắt đầu có ý đồ xấu với cô ta.

Tới tối, bên ngoài sẽ có thay ca trực ban một lần, tới khi đó họ sẽ cướp đồ của Tống Dung Dung, dù sao họ vào đây mà mặt không đổi sắc chứng tỏ đã là tội phạm có tiền án.

Tống Dung Dung ôm tay, toàn thân run rẩy, ngày cô ta thê thảm nhất cũng không bằng hiện tại, trước đây không có tiền sẽ buồn, bây giờ cô ta mất đi tự do mất đi cuộc sống, cô ta thực sự cảm thấy tuyệt vọng.

Nửa đêm, khi đổi ca trực, Tống Dung Dung đang mơ mơ màng màng thì thấy có người bịt miệng mình, cô sợ hãi giãy giụa, cảm thấy tai bị giật một cái rất đau, cổ cũng bị dây chuyền siết chặt, cô ta mở choàng mắt thì thấy hai người phụ nữ đang giật đồ của mình, cô ta ú ớ kêu lên nhưng không có cảnh sát tới hỏi han.

Cho tới khi đồ đáng giá đều đã bị cướp hết mới có một giọng nói dữ dằn vang lên bên tai: "Nếu dám lên tiếng, tao sẽ cho mày không ra khỏi đây được."

Dứt lời, hai người phụ nữ đều nhìn cô ta với ánh mắt đằng đằng sát khí.

Tống Dung Dung tóc tai rũ rượi, hai tai, cổ và cánh tay đều có vết đỏ, hai người phụ nữ này không hề lưu tình với cô.

"Các người... các người là kẻ cướp."

"Nếu như dám lớn tiếng, chúng tao sẽ không chỉ là kẻ cướp đâu."

Tống Dung Dung đâu còn dám lên tiếng, cô ta cũng rất quý mạng mình, cô ta phải sống để ra ngoài, cô ta còn trẻ, còn rất xinh đẹp, cô ta còn có tương lai.

Ba ngày sau, vụ án của Hạ Hải Dật dưới những bằng chứng sắt thép đã nhanh chóng tiến tới quy trình phán xét, chiều nay sẽ đưa ra tòa.

Cung Vũ Ninh nghe tin, cô yêu cầu đi xem, cô muốn nhìn kết cục của Hạ Hải Dật, vì anh ta đúng người đúng tội.

Hạ Hải Dật đứng trước cảnh sát vẫn ngoan cố không chịu nhận tội, nhưng anh ta không ngờ việc hai lần trộm tài liệu thương mại đã bị Tống Dung Dung khai báo rõ ràng với cảnh sát.

Tố rằng mọi việc đều là Hạ Hải Dật bảo cô ta làm, là người tham gia cùng, bằng chứng Tống Dung Dung cung cấp là bằng chứng có lợi nhất.

Trên tòa, phía nhà họ Hạ, Hạ lão gia không tới tham gia, Hạ Long, và Hạ Lăng Sơ đều đã tới, còn có cả những người quan tâm tới vụ việc lần này cũng đều có tham gia.

Hạ Hải Dật đứng trước vành móng ngựa, trong thời khắc này, tâm trạng của anh ta rất nặng nề, là người thì thực sự không thể mất hết lương tâm cơ bản và tình thân được.

Bên cạnh Hạ Hải Dật là quản gia của nhà họ Hạ, khi họ nhìn trên màn hình, quản gia đích thân bỏ thuốc vào cốc, rồi lại có đoạn đối thoại giữa ông ta và Hạ Hải Dật, mọi điều này đều là những chứng cứ không thể chối cãi.

Người phụ nữ Hạ Hải Dật ngỡ tưởng cô ta yêu mình, Tống Dung Dung, chính là người đầu tiên không do dự khai ra anh ta.

Hạ Hải Dật sắc mặt tối sầm chờ đợi phán quyết cuối cùng, bên cạnh, ánh mắt Tống Dung Dung toàn là oán hận.

Hạ Hải Dật quay lại nhìn về hướng ba mình và vợ, anh ta không dám nhìn vào mắt vợ mình, anh ta không xứng đáng là một người đàn ông, càng không xứng đáng là một người cha, anh ta thấy vợ mình nghe xong tất cả, trong mắt chỉ có nỗi tuyệt vọng và lạnh lùng, Hạ Hải Dật hiểu rằng, cả đời này vợ anh ta cũng không tha thứ cho anh ta.

Phán quyết được tuyên bố, Hạ Hải Dật tổng cộng các tội danh bị phạt tù mười lăm năm, Tống Dung Dung phạt tù năm năm, tù treo ba năm.

Hạ Hải Dật nghe xong, cả người suy sụp, mười lăm năm, cuộc đời anh ta coi như đã hết.

Khi ra tù anh đã bỏ lỡ thời gian khỏe mạnh, Tống Dung Dung sắc mặt tái nhợt, năm năm, thời gian đẹp nhất của cô ta sẽ phải sống trong tù.

Cô quay đầu lại nhìn Cung Vũ Ninh trên ghế người tham dự phiên tòa, ánh mắt oán hận và đố kị mãnh liệt, còn có cả ngưỡng mộ.

Cung Vũ Ninh trong mắt cô ta chính là con cưng của thượng đế.

Lại nhìn Hạ Lăng Sơ đang ngồi lắng nghe, anh mặc bộ comple tối màu, gương mặt tuấn tú nổi bật giống như một vị thần, tới nay anh đã trở thành người cầm quyền của cả tập đoàn Hạ Thị.

Tống Dung Dung nhìn anh, ánh mắt si mê, lúc này nữ cảnh sát không hề khách sáo dẫn cô ta đi: "Tống Dung Dung, đi thôi, nên tới nơi cô nên tới thôi."

Phía bên kia, Hạ Hải Dật quay đầu lại nhìn ba, Hạ Long lúc này cũng vô cùng hối hận, nếu như ông ta dạy bảo đứa con này cẩn thận, có khi nào sẽ không có kết cục như ngày hôm nay? Là ông quá mong con thành tài để giành quyền thừa kế nhà họ Hạ.