Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1259

Chẳng qua là bình thường mọi người đều bận rộn nên rất ít khi qua lại với nhau, nhưng chỉ cần bà hai gọi thì bọn họ đều sẽ bớt chút thời gian trở về một chuyến.

Bên kia, Thượng Quan Thần Húc đã chở mẹ và em gái đi trước rồi.

Nhà họ Phan ở là một tòa kiến trúc rất lớn với bức tường ngoài màu trắng kết hợp với mái tròn màu đỏ và tám cây cột La Mã cùng hai đầu hành lang làm lộ ra một hơi thở hoàng thất cao quý.

Nhà Phan Lệ tới trước, chỉ thấy một phu nhân xinh đẹp ngoài sáu mươi tuổi đang đứng ở cửa chờ đón bọn họ.

Năm nay Phan Lệ mới năm mươi tuổi, mà người mẹ kế này chỉ lớn hơn bà có mười hai tuổi, cho nên tuổi tác của hai người không kém nhau quá nhiều.

"Dì Liễu." Phan Lệ mỉm cười chào hỏi.

"Bà hai." Thượng Quan Thần Húc và Thượng Quan Ngưng Mạn cùng kêu lên, bọn họ vốn nên gọi là bà ngoại, nhưng khi Phan lão gia còn sống lại bảo đám cháu gọi bà như vậy.

Điều này cũng khiến cho bọn họ gần gũi hơn.

"Tốt, tất cả đều tới rồi. Còn Lăng Sơ đâu?"

"Nó đi sau, hôm nay nó có dẫn theo một người khách qua đây."

"Khách sao? Không phải là người bạn gái mà Lê Hân đã nhắc tới chứ?" Liễu phu nhân cười hỏi, xem ra bà cũng đã có nghe qua.

"Vâng, chính là Vũ Ninh bạn gái của nó." Phan Lệ và bà vừa trò chuyện vừa đi vào trong phòng.

Thượng Quan Ngưng Mạn đi phía sau lại thấy khó chịu, bây giờ cô căn bản không muốn nhìn thấy Cung Vũ Ninh. "Anh hai, anh có thể nghĩ biện pháp để tối nay em trừng trị Cung Vũ Ninh kia hay không?" Thượng Quan Ngưng Mạn tiến đến ghé sát bên tai của Thượng Quan Thần Húc và nói.

Gần đây Thượng Quan Thần Húc bận rộn với một khoản đầu tư mới, lần trước sau khi bị Hạ Lăng Sơ uy hiếp, anh ta cảm thấy làm một người đàn ông thì không thể sống như thế được nữa.

Anh ta phải cố gắng kiếm được một khoản tiền lớn, như vậy sau này sẽ không cần lại sống dựa vào Hạ Lăng Sơ nữa.

"Thôi đi, đây là nhà của ông ngoại nên em đừng làm loạn nữa." Bây giờ Thượng Quan Thần Húc không có tâm tư gì để dạy cô cả.

Thượng Quan Ngưng Mạn buồn rầu, mà đúng lúc này thì cô lại nghe được có tiếng xe vang lên. Cô quay đầu lại và nhìn thấy một chiếc xe Bingley màu đen đỗ trong sân, Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh bước xuống.

Hai người đứng chung một chỗ trông đặc biệt xứng đôi, nhưng ở trong mắt Thượng Quan Ngưng Mạn lại rất chói mắt.

Thượng Quan Thần Húc mới liếc mắt nhìn thì điện thoại di động lại đổ chuông, anh ta vừa cầm lên xem liền có chút khẩn trương đi tới phía sau cây cột gần đó và nghe điện.

"Alo! Sao vậy?"

"Thần Húc, tiền đã chuyển rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy lãi suất như vậy là hơi cao."

"Có thể vay được đã là không tệ rồi, cao một chút cũng không sao! Anh cứ mua đi, tôi đã hỏi thăm rồi, mấy cổ phiếu này sẽ tăng mạnh thôi."

"Được, tôi nghe anh."

Thượng Quan Thần Húc cúp điện thoại với tâm tình rất tốt, hai ngày trước anh ta mượn năm triệu của một công ty cho vay để ném vào thị trường chứng khoán, nếu như tin tức của anh ta không sai thì rất nhanh lại có thể tăng lên gấp ba lần, đến lúc đó anh ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Hạ Lăng Sơ dẫn theo Cung Vũ Ninh đi vào đại sảnh, Liễu phu nhân chào hỏi bọn họ rất nhiệt tình. Phan Lệ quan tâm hỏi một câu: "Gần đây Lê Hân thế nào rồi dì? Cậu ấy bận lắm sao?"

"Nó thì có lúc nào không bận đâu? Từ khi ngồi lên vị trí này, có khi hai ba ngày dì cũng không thấy bóng dáng nó đâu cả."

"Vậy Lê Hân có suy nghĩ tới chuyện cưới vợ chưa vậy?" Phan Lệ cũng rất quan tâm tới chuyện này. Phan gia chỉ sinh ra hai người con gái, mà cậu ta là người duy nhất để lo hương khói sau này. Cậu ta nhỏ hơn bà tới gần hai mươi tuổi nhưng lại là người đàn ông duy nhất của Phan gia, là người của Phan gia nên cô rất quan tâm tới chuyện nối dõi sau này.

Liễu phu nhân nghe bà nói đến chuyện này lại thở dài: "Dì đã từng nói với nó mấy lần mà nó đều bảo bận không có thời gian. Tiểu Lệ, con có quen cô gái nào tốt thì giới thiệu cho Lê Hân với?"

"Bên cạnh con thật ra cũng có, nhưng con không biết Lê Hân thích cô gái thế nào." Phan Lệ cũng không dám tùy ý làm chủ chuyện này, bà không hiểu nhiều về người em trai cùng cha khác mẹ, nhưng huyết mạch tình thâm vẫn khiến bà không thể không quan tâm. Bậc trên nói chuyện phiếm, những người bên dưới lại không xen vào, lúc này, Hạ Lăng Sơ dẫn theo Cung Vũ Ninh đang đi dạo và nói chuyện phiếm trong vườn hoa.

Thượng Quan Thần Húc đi tới, anh ta vòng cánh tay, có chút ra vẻ nói. "Anh họ, từ giờ trở đi tôi sẽ không cần anh cứu tế nữa, tôi sẽ dựa vào bản lĩnh thật sự của chính mình để kiếm tiền."

Hạ Lăng Sơ kinh ngạc nhìn anh. "Cậu đầu tư gì sao?"

"Đây là chuyện bí mật thương mại."

"Chẳng lẽ cậu lại dự định kiếm tiền ở trong thị trường chứng khoán sao?" Hạ Lăng Sơ biết cậu ta tuyệt đối sẽ không làm việc thật sự mà chỉ biết chơi những thứ ảo này.

Thượng Quan Thần Húc bị anh đoán đúng thì cảm thấy có hơi mất mặt. "Đúng thì thế nào? Tôi tin tưởng mấy cổ phiếu này nhất định sẽ tăng nên rất nhanh sẽ có thể thu hoạch lớn."

"Bây giờ thị trường chứng khoán đang khủng hoảng, rất nhiều doanh nghiệp lớn đang âm thầm thao túng, em đừng có dính vào." Hạ Lăng Sơ hỏi xong lại lập tức nhíu mày nói: "Cậu lấy đâu ra tiền để đầu tư chứng khoán?"

"Không cần anh quan tâm, nói chung em không có hỏi tiền của mẹ tôi." Thượng Quan Thần Húc nhíu mày nói: "Tôi sẽ dựa vào bản lĩnh của mình để làm, bản thiếu gia cũng không phải ăn cơm trắng."

"Tôi vẫn khuyên cậu một câu, trong thời gian tới đừng chơi cổ phiếu kẻo lại mất hết tiền đấy." Hạ Lăng Sơ thật lòng khuyên.

Thượng Quan Thần Húc làm sao có thể nghe lọt được, anh ta chỉ xem như Hạ Lăng Sơ đang ngăn cản mình phát tài mà thôi!

Khoảng sáu giờ tối, một chiếc xe màu đen chậm rãi tiến vào trong sân, có một vệ sĩ từ chỗ lái phụ nhanh chóng bước xuống và đặc biệt cung kính mở cửa ghế sau.

Đôi chân thon dài bước xuống rồi lộ ra gương mặt đẹp trai và thân thể cao lớn cùng khí thế mạnh mẽ đè ép xung quanh. Phan Lê Hân đã trở về.

Hạ Lăng Sơ dắt tay Cung Vũ Ninh cùng Thượng Quan Thần Húc đi qua chào hỏi.

"Cậu." Hạ Lăng Sơ gọi trước một tiếng.

Trên tuổi tác thì Phan Lê Hân chỉ lớn hơn anh có vài tuổi, cho nên anh nhận tiếng xưng hô này cũng không thích hợp lắm.

"Tất cả đều tới rồi sao?" Phan Lê Hân cười và nói, sau đó lại nói với Cung Vũ Ninh: "Cô tên là Vũ Ninh sao? Hoan nghênh cô tới nhà."

"Tôi rất vinh hạnh." Cung Vũ Ninh mím môi và mỉm cười.

Phan Lê Hân nói với bọn họ. "Chúng ta vào trong đại sảnh đi!"

Liễu phu nhân đã làm một bàn cơm phong phú, trong bữa cơm, Phan Lê Hân ngồi cùng với mấy người vai vế nhỏ hơn, cho dù cũng trẻ tuổi nhưng trên người anh lại tản ra phong thái như bậc trưởng bối vậy.

Mỗi lần Thượng Quan Ngưng Mạn nhìn thấy người cậu này đều cảm giác trên người cậu có vẻ uy nghiêm làm cô thậm chí không dám mở miệng nói chuyện.

Cung Vũ Ninh lại trở thành đối tượng được chào hỏi nhiều nhất trong tối nay, điều này khiến Cung Vũ Ninh cảm giác ấm áp giống như ở nhà.

"Lê Hân, chị nghe dì Liễu nói gần đây em vẫn luôn bận rộn, nhất định phải để ý tới sức khỏe của mình đấy." Phan Lệ quan tâm nói.

"Cảm ơn chị hai quan tâm, em biết rồi." Phan Lê Hân gật đầu.

"Lê Hân à! Công việc là công việc nhưng con cũng phải suy nghĩ với chuyện cưới vợ sinh con đi." Liễu phu nhân gợi ý.

Phan Lê Hân mím môi cười. "Mẹ à, mỗi lần con về nhà mẹ đều nói tới chuyện này!"

"Đó là mẹ quan tâm con nên mới nói, mẹ chỉ mong sao con nhanh chóng tìm một cô con dâu về cho mẹ, tới lúc đó con làm việc của con, mẹ cũng có người ở bên cạnh!"

Phan Lệ cười nói. "Lê Hân cũng không còn nhỏ tuổi nữa, em cũng nên suy tính đi."

Phan Lê Hân nghiêm túc nói với Phan Lệ. "Tạm thời em còn chưa gặp được người mình thích, nếu như gặp được thì em sẽ cân nhắc."