Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1268

Chiếc xe của Thượng Quan Thần Húc chạy về phía nhà mình, anh không hề nghĩ rằng, ở sau, xe của Cung Vũ Ninh cũng đuổi theo anh, mà Hạ Lăng Sơ cũng đang mau chóng đi từ nhà tới.

Tất cả mọi người đều vội vàng tới nhà Thượng Quan.

Mà vào lúc này, Phan Lệ đang ở trong phòng khách nói chuyện nhà cửa với người làm, bàn luận xem nên trồng loại hoa gì mới trong vườn.

Thượng Quan Ngưng Mạn ở trong phòng mình, cô ta đã trang điểm lên sao cho vừa gợi cảm lại vừa xinh đẹp. Cả người đều tinh xảo vô cùng, cô ta không ngừng đứng trước chiếc gương lớn trong phòng mình soi đi soi lại.

Nhìn mình trong gương khiến cô hài lòng vô cùng.

Hiện giờ, chỉ cần Thượng Quan Thần Húc làm theo những gì cô ta đã nói, vậy thì tối nay cô ta sẽ trở thành người phụ nữ của Hạ Lăng Sơ rồi. Thượng Quan Ngưng Mạn cắn môi, híp mắt, làm ra một vẻ mặt quyến rũ.

Cô ta nhắm mắt, tưởng tượng về vóc người hoàn mỹ của Hạ Lăng Sơ, cô ta thật sự muốn phát điên lên.

Trước đây còn có thể thỉnh thoảng thừa cơ đụng chạm hắn, ví như ôm lấy cánh tay hắn, có thể thưởng thức dáng hình của hắn mọi lúc mọi nơi, thế nhưng hiện giờ, Hạ Lăng Sơ tránh mặt cô, ngay cả một chút xíu cơ hội cũng chẳng còn nữa rồi.

Nếu như, nếu như tối nay cô trở thành người phụ nữ cua rhawsn, vậy thì cả đời này hắn nhất định phải phụ trách với cô ta.

Tuy rằng hái dưa xanh chẳng ngọt, thế nhưng, chỉ cần thuộc về cô ta, cô ta sẽ vui vẻ. Nhìn thời gian từng chút từng chút một trôi qua, cũng chỉ còn cách tám giờ mười phút nữa thôi.

Thượng Quan Ngưng Mạn lo lắng nhìn điện thoại, cô ta nghĩ, trong tay mình đã nắm được hai bí mật lớn của Thượng Quan Thần Húc, đều khiến anh không còn mặt mũi nhìn người khác.

Đặc biệt là chuyện anh là gay, anh đã giấu lâu đến vậy, chắc chắn là không dám để người nhà biết rồi.

Thượng Quan Ngưng Mạn nhìn kim đồng hồ điểm tám giờ, điện thoại của cô ta vẫn chưa có tin tức gì, cô ta lập tức sốt ruột, lẽ nào tối nay Thượng Quan Thần Húc không định giúp cô ta sao?

Thượng Quan Ngưng Mạn cắn môi, như muốn trừng ra một lỗ trên chiếc điện thoại của mình.

Cô ta cho phép bản thân đợi thêm một chút nữa, đợi thêm hai mươi phút nữa cũng được.

Thượng Quan Ngưng Mạn nhẫn nại ngồi ngờ, mà cách nhà Thượng Quan vài ki lô mét, Thượng Quan Thần Húc đã gần đưa Cổ Hạo tới nơi rồi.

Trên xe, Cổ Hạo nghe nói bí mật của bọn họ đã bị em gái anh phát hiện, hơn nữa sẽ nói ngay với mẹ anh ngay, cả một đường Cổ Hạo đều lo lắng vô cùng.

Đồng thời, cậu còn phát hiện ra trong ngữ khí của Thượng Quan Thần Húc còn để tâm tới mẹ anh hơn ngày thường, dường như tình cảm của anh đối với người nhà lại càng thêm sâu hơn một chút.

Ở sau, cách Thượng Quan Thần Húc không xa, vệ sĩ của Cung Vũ NInh cũng đi theo sát, Cung Vũ Ninh đang gọi cho Hạ Lăng Sơ, hắn nói với cô hắn đã ở ngay sau xe cô rồi.

Cung Vũ Ninh quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe theo sát họ. Hạ Lăng Sơ tới khiến cô nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Xe của Thượng Quan Thần Húc tiến vào sân nhà, anh nói với Cổ Hạo: "Em cứ ở trong xe đợi tin của anh đã, anh sẽ vào nói trước với mẹ. Anh bảo em xuống thì em hẵng xuống."

"Được, giọng anh nhất định phải dịu dàng một chút, phải tốt vào, đừng có làm tổn thương mẹ anh." Cổ Hạo dặn dò.

Trong ánh mắt của Thượng Quan Thần Húc xẹt qua một sự vui mừng: "Xem ra em đã coi mẹ anh là mẹ em rồi."

Cổ Hạo không khỏi lúng túng, nhưng ánh mắt vẫn thâm tình nhìn anh.

Vào đúng lúc này, Thượng Quan Thần Húc nghe thấy tiếng xe ở sau lưng, anh quay đầu liền nhìn thấy hai chiếc xe đang tiến vào.

Anh ngây người ra, đợi xem người xuống xe là ai.

Người xuống xe đầu tiên là Hạ Lăng Sơ, hắn bước nhanh tới chiếc xe bên cạnh, mở cửa sau, Cung Vũ Ninh và Cổ Duyệt cũng xuống xe.

Thượng Quan Thần Húc sững sờ, đồng thời, gương mặt đẹp trai cũng tràn đầy căng thẳng bước qua: "Anh họ, sao mọi người lại ở đây?"

Ánh mắt trầm tĩnh của Hạ Lăng Sơ nhìn anh: "Em thật sự định giới thiệu Cổ Hạo với mẹ em sao?"

Thượng Quan Thần Húc có chút không dám nhìn thẳng vào anh, ấy nhưng lại kiên định gật đầu: "Vâng!"

Hạ Lăng Sơ đưa tay vỗ vai anh, lại chẳng hề trách móc, thở dài một hơi rồi nói: "Anh vào với em!"

Thượng Quan Thần Húc ngạc nhiên vui mừng ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh không ngăn cấm em nữa?"

"Tình cảm của em, em tự lựa chọn." Hạ Lăng Sơ bình tĩnh nói.

Cổ Hạo ở đằng sau cũng xuống xe, bất thình lình nghe thấy câu nói này, vẻ mặt cậu cũng toát lên một ý cười mừng vui.

Vậy thì tốt rồi, cậu không cần phải lo việc bị Hạ Lăng Sơ cấm đoán nữa.

Cổ Duyệt ở bên cạnh níu lấy Cung Vũ Ninh cũng có chút căng thẳng, dù sao thì không phải gia đình nào cũng có thể tiếp nhận chuyện kiểu như vậy, năm đó khi nhà cô biết được tình cảm của em trai, ba mẹ cũng tức giận tới mức mấy đêm không ngủ nổi.

"Chúng ta vào thôi!" Hạ Lăng Sơ trở thành người trấn định duy nhất trong cả đám người đang hoang mang.

Thượng Quan Ngưng Mạn ở trên lầu ba, thấy trong sân đột nhiên có nhiều xe như vậy, và cả người nữa, hình như cô ta còn loáng thoáng thấy người Hạ Lăng Sơ, cô ta không khỏi cả kinh, vội vàng ra khỏi phòng xem, cô ta nghĩ, lẽ nào kế hoạch này thật sự hỏng rồi?

Phan Lệ đang nói chuyện với người làm, bất chợt thấy đám người bước từ ngoài cửa vào.

Bà nhìn thấy con trai, Hạ Lăng Sơ, Cung Vũ Ninh và cả hai người trẻ tuổi khác cùng tới, bà kinh ngạc đứng dậy: "Thần Húc, Lăng Sơ, Vũ Ninh, sao các con lại tới?"

Hạ Lăng Sơ và Thượng Quan Thần Húc đưa mắt nhìn nhau, Thượng Quan Thần Húc lấy hết dũng khí nói với bà: "Mẹ, có chuyện này, tối nay con phải nói với mẹ."

Mà lúc này, trên cầu thang, Thượng Quan Ngưng Mạn vẻ mặt khó coi đang bước xuống. Cô ta nhìn thấy trong đám người có Cổ Hạo, kinh ngạc vô cùng, liền biết ngay kế hoạch của Thượng Quan Thần Húc là gì.

Anh định tự nói bí mật của mình cho mẹ ư? Dùng cách này để loại bỏ nhược điểm mà cô đang nắm trong tay?

Thậm chí đến cả Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh cũng tới rồi.

Kế hoạch cuối cùng của Thượng Quan Ngưng Mạn cứ vậy mà bị bỏ dở, cô ta không cam tâm, cực kỳ không cam tâm.

Cô ta cười lạnh tới trước mặt Phan Lệ: "Mẹ, anh có một bí mật muốn nói với mẹ kìa."

"Ngưng Mạn, em đừng có nhiều lời, anh sẽ tự mình nói." Thượng Quan Thần Húc cảnh cáo một câu.

"Mẹ à, bí mật của anh vô cùng kinh thiên động địa đó nha!" Lúc này, Thượng Quan Ngưng Mạn mong rằng Phan Lệ sẽ thẹn quá hóa giận, đuổi đứa con bất hiếu này ra khỏi nhà.

"Ngưng Mạn, Thần Húc là anh trai em, em phải tôn trọng anh." Hạ Lăng Sơ trầm giọng dạy dỗ dạy dỗ một câu.

Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, tối nay cô ta rất dụng tâm trang điểm, cô ta mong rằng Hạ Lăng Sơ có thể nhận ra vẻ đẹp của mình.

Phan Lệ mới là người duy nhất không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà kinh ngạc nhìn con trai: "Thần HÚc, con có chuyện gì mà mẹ không biết sao?"

"Mẹ, con muốn thừa nhận với mẹ một chuyện... Con..." Thượng Quan Thần Húc vẫn có chỗ khó mở miệng.

Thượng Quan Ngưng Mạn ở một bên lập tức ác độc nói: "Mẹ, để con nói với mẹ, anh là đồng tính, anh không thích con gái, anh thích đàn ông..."

Đột nhiên nói ra bí mật như vậy khiến Phan Lệ vốn chưa hề có bất kỳ sự chuẩn bị gì trợn trừng mắt lên, không dám tin nhìn con trai mình, lại nhìn con gái, người bà khẽ lảo đảo: "Ngưng Mạn, con nói gì?"

Cung Vũ Ninh lập tức tiến lên đỡ bà: "Dì Phan, dì bình tĩnh lại một chút."