Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1303

Nhan Lạc Y bị nụ cười của anh càng làm cho căng thẳng: "Ngài phó tổng thống, ngài có cần tôi làm gì không?”

Phan Lê Hân không cười nữa, ánh mắt sâu thẳm quan sát xung quanh thư viện: "Không cần đâu, tôi cũng từng thức đêm đọc sách tại đây, có tình cảm với nơi này.”

Nhan Lạc Y thấy rất ít khi anh để lộ tình cảm cá nhân, tâm trạng cô hơi thả lỏng nhưng không biết nên tiếp lời ra sao.

“Đi thôi! Cùng tôi ra ngoài! Nếu cô mệt rồi thì có thể về kí túc nghỉ ngơi một lát!” Phan Lê Hân lên tiếng.

Nhan Lạc Y lập tức giống như được đặc xá: "Thật sao? Tôi có thể về rồi?"

Phan Lê Hân thấy cô muốn đi như vậy liền bật cười: "Xem ra cô thực sư không muốn ở bên cạnh tôi!”

Câu nói này rõ ràng không hề có ý gì khác nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác mùi mẫn khó đoán.

Gương mặt trắng ngần của Nhan Lạc Y bất giác ửng hồng, kết hợp với bộ lễ phục vô cùng nhẹ nhàng của cô hôm nay, cô đứng trước giá sách đúng là một bức họa mỹ nhân.

Ánh mắt Phan Lê Hân khẽ co lại vài giây, nhìn cô chăm chú, trái tim vốn bình lặng của anh bất giác dậy sóng, anh đứng dậy đi ra ngoài trước.

Nhan Lạc Y cũng đi theo sau, ở ngoài cửa, một nhóm người đang đợi lập tức trở lên phấn chấn bước tới nghênh đón.

Đỗ Hữu Vọng nhìn về phía Nhan Lạc Y, Nhan Lạc Y đi theo sau, Phan Lê Hân quay đầu lại nói: “Thấy cô không được khỏe lắm, cô hãy về kí túc xá nghỉ ngơi đi!”

Câu nói này cũng nói với phía nhà trường và Đỗ Hữu Vọng, việc này là anh quan tâm cô, cũng là vì bảo vệ Nhan Lạc Y, không bị nhà trường và Đỗ Hữu Vọng trách cứ.

Nhan Lạc Y cảm kích gật đầu: “Cám ơn ngài phó tổng thống.”

Phan Lê Hân bước xuống dưới thềm, người đi cùng lập tức bước theo sau.

Đỗ Hữu Vọng nhanh chóng bước tới bên cạnh cô: “Lạc Y, con không khỏe ở đâu?”

Nhan Lạc Y lập tức giả vờ bị cảm, ho hai tiếng: "Có lẽ con bị cảm, cha nuôi, con về kí túc xá trước nhé.”

Đỗ Hữu Vọng mặc dù hơi thất vọng, tại sao cô lại bị cảm trong lúc này? Nhưng Phan Lê Hân đã nói giúp cho cô rồi, ông cũng không thể tiếp tục ép cô đi cùng.

“Hãy đi nghỉ ngơi đi!” Đỗ Hữu Vọng nói, sau đó vội chạy theo đội ngũ phía trước.

Nhan Lạc Y thở phào, tâm trạng nhẹ nhõm, cô vội đi về phía kí túc xá.

Trên đường đi, cô cảm nhận được ánh mắt của các sinh viên xung quanh nhìn cô với ánh nhìn khác lạ, còn cả những lời thì thầm to nhỏ, mặc dù cô không nghe rõ nhưng cũng biết họ đang bàn tán về mình.

Nhan Lạc Y bước tới một góc rẽ thì nghe thấy mấy nữ sinh đang tụ tập trò chuyện, nói rất lớn tiếng.

“Cái cô Nhan Lạc Y có lai lịch thế nào vậy! Vừa được lên tặng hoa, vừa được đi cùng, lấy đâu ra may mắn như vậy chứ?”

“Tặng hoa thì cứ tặng hoa thôi! Lại còn cố tình giả vờ ngã, nhào vào lòng ngài phó tổng thống, thật là thủ đoạn!”

“Lại chả phải, Lý Mỹ Thuần tức muốn nổ phổi, rõ ràng đã sắp xếp cô ta lên tặng hoa, sao lại đổi người?”

“Có lẽ có thân thế! Muốn chơi trội trong lúc này, muốn tiếp cận ngài phó tổng thống.”

“Dựa vào cô ta ấy à, mình thấy ánh mắt ngài phó tổng thống không kém tới vậy đâu!” Lời lẽ của các nữ sinh đều chứa đựng sự ganh ghét.

Nhan Lạc Y không tiếp tục nghe nữa, cô quay người đi về kí túc xá từ hướng khác.

Thì ra mọi người đều đang thảo luận về vấn đề này, có ai biết rằng cô bị ép buộc lên sân khấu, hơn nữa việc ngã vào phó tổng thống, cô thực sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện đó.

Nhan Lạc Y bước vào trong kí túc xá, Bạch Trân lập tức vây lấy cô, vui mừng hớn hở: “Lạc Y, cậu về rồi sao, cậu nổi tiếng rồi, còn được ngài phó tổng thống ôm nữa.”

Nhan Lạc Y vẻ mặt ủ dột, cô mỉm cười: "Mình không hề muốn nổi tiếng!"

“Lạc Y, bây giờ sinh viên cả trường đều đang thảo luận về cậu, bọn họ đều rất đố kỵ với cậu đấy!” Một người bạn cùng phòng lên tiếng.

“Lạc Y, sao cậu lại đột nhiên lên sân khấu tặng hoa? Mình thấy hình như là Lý Mỹ Thuần ôm hoa mà!”

“Là hiệu phó bất ngờ bắt mình lên tặng.” Nhan Lạc Y trả lời.

“Nhất định là do Lạc Y của chúng ta xinh đẹp hơn Lý Mỹ Thuần nên mới chọn cô ấy.”

“Không phải đâu!” Nhan Lạc Y lắc đầu, rốt cuộc là nguyên nhân gì thì cô không thể nói ra.

“Lạc Y, không phải cậu đi thăm quan khuôn viên trường cùng ngài phó tổng thống sao? Sao lại về rồi?” Bạch Trân ngạc nhiên nói, đây là một vinh dự rất lớn.

“Mình không được khỏe nên xin phép về trước.” Nhan Lạc Y nói xong liền ngồi lên giường, đang muốn nằm xuống thì cánh cửa phòng cô bị đẩy tung ra, có người ở bên ngoài nói: “Nhan Lạc Y, có người tìm cô ở phòng nghỉ.”

“Ai vậy!” Bạch Trân hỏi một câu.

Người đó đã bỏ đi rồi.

Nhan Lạc Y nhíu mày, là ai tìm cô giờ này?

Bạch Trân cũng cảm thấy rất vô vị, cô kéo tay Nhan Lạc Y nói: "Đi, mình đi cùng cậu.”

Nhan Lạc Y gật đầu, Bạch Trân khoác tay cô đi ra ngoài, xuống khỏi ký túc xá, tới phòng nghỉ, lúc này ở đây có rất ít người, vì hôm nay buổi chiều nghỉ học, mọi người đi chơi hết rồi.

Nhan Lạc Y và Bạch Trân đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy một cô gái đang ngồi quay lưng lại phía họ, bên cạnh cô ta có ba nữ sinh khỏe mạnh đang nhìn họ chòng chọc.

Bạch Trân vừa thấy tình thế không ổn liền lập tức kéo Nhan Lạc Y quay lại, lúc này, nữ sinh khỏe mạnh liền kéo Nhan Lạc Y và Bạch Trân vào trong, đóng cửa phòng lại.

Nhan Lạc Y nhìn thấy cô gái quay lưng lại phía họ, không cần đoán cũng biết là Lý Mỹ Thuần.

Cô ta có thế lực nhất định trong trường, những nữ sinh bình thường đều không dám đắc tội với cô ta.

Lý Mỹ Thuần khoanh tay trước ngực đứng dậy, quay đầu lại nhìn Nhan Lạc Y.

“Cô muốn làm gì?” Bạch Trân cảnh cáo hỏi một câu.

“Làm gì? Tai sao cô không hỏi cô bạn mặt dày của cô đã cướp gì của tôi.”

“Tôi chả cướp gì của cô cả.” Nhan Lạc Y nhíu mày nói.

“Không cướp? Tôi sắp sửa lên sân khấu tặng hoa rồi, cô đột nhiên xuất hiện cướp đi cơ hội của tôi, còn cố tình trượt chân ngã trên sân khấu đã quyến rũ ngại phó tổng thống?” Lý Mỹ Thuần oán hận nghiến răng nghiến lợi.

“Không có, đó là hiệu phó sắp xếp như vậy.” Nhan Lạc Y lắc đầu phủ nhận.

“Tôi không cần biết là ai, nói chung, Nhan Lạc Y, tôi nhìn cô rất gai mắt.” Ánh mắt Lý Mỹ Thuần ánh lên vẻ tàn nhẫn.

Cô ta đưa mắt ra hiệu, hai nữ sinh bên cạnh liền kéo Bạch Trân ra một bên, người con lại ấn chặt Nhan Lạc Y vào tường, Lý Mỹ Thuần tát mạnh một cái lên mặt Nhan Lạc Y.

Nhan Lạc Y chỉ cảm thấy rất đau đớn, mặt lệch sang một bên, cô đưa tay ôm lấy bên mặt bị tát.

“Các người thả tôi ra, dựa vào đâu mà đánh người?” Bạch Trân giãy giụa muốn tới cứu cô.

Nhan Lạc Y bị một nữ sinh giữ chặt, cơ thể yếu ớt của cô đâu có thể kháng cự lại được nữ sinh khỏe mạnh cao hơn mét bảy kia? Ánh mắt cô phẫn nộ nhưng không thể làm gì được.

“Đây là tôi cảnh cáo cô, sau này đừng ỷ vào gương mặt này để đi quyến rũ đàn ông, cô đừng tưởng rằng giả vờ ngã để được ôm sẽ khiến ngài phó tổng thống để mắt tới cô? Cô nằm mơ đi!” Lý Mỹ Thuần cười nhạt, đưa tay tát lên mặt cô không khách sáo: “Tôi nói cho cô biết, cho dù ngài phó tổng thống có ý với ai trong trường cũng không tới lượt cô, tôi có cơ hội hơn cô nhiều.”

Nhan Lạc Y trừng mắt phẫn nộ, giãy giụa cơ thể đang bị giữ chặt: "Tôi không nghĩ tới những việc đó, tôi cũng không tranh giành với cô, thả tôi ra.”

Bạch Trân gào lên: "Chủ nhiệm tới rồi.”

Lý Mỹ Thuần lập tức sợ hãi, ra hiệu cho thuộc hạ ở bên cạnh, mấy người vội vã rời đi.

Bạch Trân vội chạy tới xem Nhan Lạc Y: “Lạc Y, cậu không sao chứ! Chúng ta mau đi nói với hiệu trưởng.”

Nhan Lạc Y ôm mặt bị tát, nếu nói với hiệu trưởng, hiệu trưởng sẽ lại liên hệ cha nuôi, cô không muốn gây phiền phức thêm cho cha nuôi, hàng ngày ông đều rất bận rộn, không nên làm mất thời gian của ông.

“Thôi bỏ đi, mình không sao cả.” Nhan Lạc Y nhẫn nhịn.

“Sao lại không sao, mặt cậu bị đánh sưng lên rồi kìa.”

“Bạch Trân, việc này đừng nói cho người khác biết, chúng ta về thôi!” Nói xong liền kéo Bạch Trân rời đi.

Lúc này ở hoa viên, Lý Mỹ Thuần cười nhạt nói: "Muốn so sánh với tôi, tôi sắp sửa tới phủ tổng thống thực tập rồi, chỉ cần có cơ hội tiếp cận ngài phó tổng thống, tôi nhất định có thể khiến ngài ấy chú ý tới mình.”

“Đợi cô trở thành phu nhân phó tổng thống rồi thì đừng quên chúng tôi đây!”

“Yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ không quên lợi lộc của các cô đâu.” Trong mắt Lý Mỹ Thuần ánh lên nụ cười đắc ý.

“Cái con Nhan Lạc Y đó có là gì? Sao có thể so với co.”

Trong kí túc xá, Nhan Lạc Y trở về liền nằm xuống giường, khóe mắt cô rơm rớm nước mắt tủi thân, cô nhắm mắt, nằm co người lại.

Trước cửa lễ đường của nhà trường, Phan Lê Hân từ biệt hiệu trường, cùng đoàn xe của mình chậm rãi ra khỏi cổng trường.

Ánh mắt Phan Lê Hân nhìn qua cửa kính, nhìn về những sinh viên tràn đầy sức sống kia, ánh mắt như thể đang tìm kiếm ai đó trong số các nữ sinh.

Có điều anh biết lúc này chắc cô đã về ngủ rồi, nghĩ vậy anh thôi không nhìn nữa, đồng thời cũng kinh ngạc với suy nghĩ của chính mình.