Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1321

Nụ cười của anh tựa như một vò rượu cũ đã được cất giữ lâu năm, tinh khiết mê hồn, không uống cũng say. Nhan Lạc Y nằm cuộn người lại.

Sáng sớm.

Nhan Lạc Y hẹn báo thức lúc 6 giờ 30 nên tỉnh dậy khi đó, cô lúc này mặc một chiếc áo ngủ hai dây, khi cô cử động, hoa bồ công anh trên vai cô trở nên vô cùng sống động.

Trên bả vai trắng ngần như tuyết, màu hoa đỏ rực như máu.

Cô đứng dưới ánh nắng của buổi sớm vươn vai, lúc này dưới chân cô có một chú mèo đang ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Mày tỉnh rồi à!” Nhan Lạc Y quỳ xuống bế nó lên, cô nhìn toàn thân chú mèo là màu lông trắng muốt mềm mại sáng bóng, nhướn mày cười: “Gọi mày là Tiểu Bạch có được không?”

“Meo…” Tiếng kêu tựa như là đã đồng ý.

“Tiểu Bạch.” Nhan Lạc Y khẽ chải lông cho nó rồi đặt nó xuống, cô đi về hướng tủ quần áo. Nhan Lạc Y đẩy cửa bước ra, còn chưa đến 7 giờ 10 phút, cả phủ tổng thống đều vô cùng yên tĩnh.

Cô nghĩ, chắc hắn lúc này Phan Lê Hân vẫn chưa dậy đâu nhỉ! Ý này của cô vừa hiện lên trong đầu mà ngoảnh sang phía hành lang đã thấy trước quầy nước của đại sảnh đã có một bóng dáng nam nhân có màu vàng tối ở đó, nam nhân đó đang mặc một chiếc áo choàng ngủ bằng lụa đứng tựa người vào trước quầy uống nước.

Nhan Lạc Y giật thót tim, không ngờ anh lại dậy sớm như vậy.

“Chào buổi sang.” Phan Lê Hân hướng mắt về phía cô chào hỏi.

“Chào buổi sáng, các hạ.” Nhan Lạc Y nhìn anh một cái rồi hướng mắt đi ngay chỗ khác, cô không dám nhìn lâu.

Đây là lần đầu cô trông thấy nam nhân chỉ mặc độc một chiếc áo choàng ngủ, ngại quá đi mất.

Phan Lê Hân bê cốc nước đi về hướng cầu thang bộ, nho nhã dựa vào thành cầu thang đi lên.

Nhan Lạc Y ngẩng đầu nhìn bóng dáng anh, trước giờ cô không hề hay biết nam nhân mặc áo choàng ngủ lại cảnh đẹp vui ý như vậy.

Có chút giống với phim điện ảnh nước ngoài, công phu quay được cảnh quý tộc hút máu.

Nhan Lạc Y đi một vòng quanh vườn hoa ngoài sảnh quay về cũng không thấy Phan Lê Hân xuống lầu.

Lúc này cô cũng không dám đi lên, sợ đụng phải anh đang mặc áo choàng ngủ đi đi lại lại.

Lúc này trong một phòng gym trên tầng ba, Phan Lê Hân đã thay một bộ đồ thể thao, anh đang chạy trên máy chạy bộ, đây là việc rèn luyện mà sáng nào anh cũng phải làm, thời gian tập luyện của anh được chọn vào buổi sáng hoặc trước lúc đi ngủ.

Khi ăn bữa sang, Phan Lê Hân xin chú mèo của ông chủ nhà ăn, ông chủ đó vô cùng vui vẻ đồng ý, còn bảo Nhan Lạc Y nếu không biết nuôi có thể tới thỉnh giáo ông bất cứ lúc nào.

Nhan Lạc Y cảm kích bất tận, khi Phan Lê Hân rời khỏi đã thẳng thắng giao choc ô một nhiệm vụ, đó là nuôi mèo.

Nhan Lạc Y từ hướng nhà ăn trở về cứ có cảm giác có gì đó không được đúng cho lắm.

Tại sao công việc của cô chỉ là nuôi mèo? Rõ ràng là cô tới chăm sóc cuộc sống thường nhật của anh cơ mà?

Nhan Lạc Y không ngờ anh lại lưu tâm việc này như vậy, lúc Tần Chính tới đã mang tới một ngôi nhà cho mèo vô cùng xinh đẹp, còn có cả thức

Tần Chính để xuống xong rồi đi, Nhan Lạc Y ngơ ra mấy giây rồi mới ôm đống này về phòng.

Cô cho chú mèo con ăn xong bèn gọi điện thoại cho em trai, hỏi xem tình hình hồi phục của cậu ta sao rồi.

Nhan Lạc Y chơi với mèo, đọc sáng, giết thời gian nguyên ngày tại phủ tổng thống.

Khi trời sẩm tối, nhà ăn gọi điện tới bảo cô đến dùng bữa tối.

Khi cô tới thì Phan Lê Hân đã ở đó rồi, Nhan Lạc Y mất cả ngày hôm nay để nghĩ một chuyện.

Cô cảm thấy mình ở nơi này không chỉ lãng phí lương thực của anh mà còn chiếm dụng cả thời gian của anh.

Trên thế giới này, làm gì có chuyện chỉ chăm mèo mà còn được nhận lương chứ?

“Các hạ, tôi có chuyện này muốn nói.” Nhan Lạc Y bao dạn mở miệng.

“Ừm! Cô nói đi!” Phan Lê Hân ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Tôi tới đây là để làm việc cho ngài, nhưng mà, hiện giờ tôi chưa phát hiện ra mình có thể làm được gì, không thể làm được gì, đã vậy còn đem tới phiền phức cho ngài, vậy nên… tôi có thể xin từ chức không?” Ánh mắt Nhan Lạc Y có chút khẩn cầu.

Động tác uống trà của Phan Lê Hân bỗng khựng lại, anh ngoảnh đầu sang nhìn cô: “Ai bảo cô không có việc? Chỉ là tôi để cô nghỉ ngơi mấy hôm, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ giao việc mà cô buộc phải làm mỗi ngày.”

Nhan Lạc Y hơi trợn mắt: “Tôi cần làm gì?”

“Buổi sáng, trước khi tôi dậy thì cô xay một tách cà phê cho tôi, làm tại chỗ, tới khoảng 9 giờ thì bắt đầu dọn dẹp phòng của tôi, sắp xếp lại quần áo đưa cho nhân viên giặt khô, buổi chiều, dọn dẹp thư phòng của tôi và đại sảnh, chiều tối trước lúc tôi trở về thì lại pha thêm cho tôi một tách cà phê, cuối cùng là trước khi tôi đi ngủ thì dọn dẹp lại giường của tôi, chuẩn bị sẵn quần áo ngủ cho tôi, những việc này đều là không việc hàng ngày từ nay về sau của cô.”

Con ngươi của Nhan Lạc Y lại càng trợn to hơn, công việc của cô hoá ra thật sự là làm bảo mẫu!

Phan Lê Hân nói xong, anh nhìn biểu cảm của cô đăm chiêu nói: “Cô còn chê không có việc gì làm nữa không?”

Nhan Lạc Y lập tức lắc đầu, những việc này đã đủ cho cô làm cả ngày rồi.

Trong lòng Phan Lê Hân khó tránh cảm thấy buồn cười, vừa rồi nếu cô không nhắc đến chuyện đó chắc anh cũng cho phép cô chơi như vậy, nhưng cô đã nói rồi thì anh không thể không sắp xếp công việc cho cô.

“Nhưng mà, tôi không biết pha cà phê.” Nhan Lạc Y mím môi nói.

“Lát nữa tôi sẽ dạy cho cô.” Phan Lê Hân xử lý công vụ xong rảnh rỗi hẳn ra.

Nhưng với anh mà nói thì thời gian ở bên cô chính là khoảng thời gian nhẹ nhõm nhất.

“Vâng.” Nhan Lạc Y gật đầu lia lịa, khi nãy còn tưởng bản thân mình chẳng có việc gì để làm mà bây giờ bỗng nhiên cô thấy cả ngày đều đã kín hết lịch.

Ăn tối xong họ quay về sảnh lớn, Phan Lê Hân nói với cô: “Qua đây, tôi dạy cô pha cà phê thế nào.”

Nhan Lạc Y ngay lập tức ngoan ngoãn đi theo anh tới trước máy pha cà phê.

Thân hình cao lớn của Phan Lê Hân dễ dàng lấy bình hạt cà phê tinh xảo từ bên trên xuống, anh đi tới trước máy pha cà phê, đây là một chiếc máy nghiền cà phê thủ công bằng tay, anh đổ một lượng bằng cái cốc vào rồi kiên nhẫn nghiền ra từng hạt bột cà phê.

Nhan Lạc Y đứng bên cạnh lập tức cảm thấy vô cùng có hứng thú, cô mở to mắt quan sát.

“Qua đây, cô thử làm xem. Phan Lê Hân làm được một nửa rồi bảo cô qua.

Nhan Lạc Y lập tức tới trước mặt anh, cô đưa tay ra nghiền hạt cà phê, Phan Lê Hân đứng cạnh rảnh rỗi, ánh mắt anh hướng vào biểu cảm nghiêm túc của cô, bất kỳ biểu cảm nào của cô trong mắt anh đều vô cùng có sức hấp dẫn.

Đây chính là yêu một người sẽ yêu mọi thứ thuộc về cô ấy một cách vô điều kiện.

Nhan Lạc Y nhìn bột cà phê được nghiền ra không kiềm được cảm giác tự hào, cô nhìn bột cà phê được nghiền nhỏ xíu, nói với nam nhân bên cạnh: “Tiếp theo sẽ làm thế nào?”

Phan Lê Hân thu ánh mắt lại, anh lấy máy nấu cà phê, đổ bột cà phê vào rồi đóng một lớp lọc lên rồi nấu trên cái bếp bật lửa nhỏ.

Không cần đun sôi, tốt nhất là khống chế nhiệt độ ở khoảng 94 độ C, ở nhiệt độ đó là thích hợp nhất.

Cũng chỉ khoảng 1 phút, người đàn ông này bèn ấn lọc giấy xuống, mùi cà phê bốc lên thơm nồng, anh đổ vào trong một cốc cà phê vô cùng tinh xảo.

Sau khi Nhan Lạc Y chăm chú học tập, cô gật đầu lia lịa.

“Có muốn uống thử một ngụm không?” Phan Lê Hân nhìn cô cứ nhìn chằm chằm vào cà phê đã nấu xong, đang nghiên cứu thành sắc.

“Có được không vậy?” Nhan Lạc Y cũng thật sự muốn nếm thử, cô ngửi thấy mùi thơm lắm, muốn nếm thử xem để biết được liệu có thơm ngọt hay không.

Phan Lê Hân cầm chiếc thìa thêm nửa thìa đường cho cô, Nhan Lạc Y bất giác thổi nhẹ, rồi cô khẽ đưa bờ môi đỏ hồng lại gần, Phan Lê Hân nhìn đôi môi mọng đỏ của cô hôn vào thành cốc, cổ họng anh rung động bất thường.

Nhan Lạc Y chỉ uống một ngụm thôi mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhúm hết lại: “Đắng quá.”

Phan Lê Hân bật cười ha ha, anh lại cảm thấy thích kiểu này, anh lập tức đưa tay ra lấy cà phê từ tay cô lại: “Đây là vị mà bình thường tôi thích uống nhất.”

Nhan Lạc Y thật không hiểu nổi, người đàn ông này tại sao lại thích uống kiểu cà phê đắng như vậy. “Tôi đi thư phòng đây, cô lên lầu giúp tôi sắp xếp lại phòng ốc đi!” Nói xong, Phan Lê Hân bê ly cà phê này đi mất.

Nhan Lạc Y ngây ra một lúc, thấy anh đi cô mới lập tức phản ứng lại: “Chờ một chút, ly này tôi vừa uống rồi.”

Ý của lời nói này là anh có cần pha thêm một ly nữa không?

Vật mà, nam nhân đó lại thấp giọng trả lời: “Không sao! Tôi không để ý đâu.”

Nam nhân nói xong liền rời khỏi, nhưng phía sau anh, đầu óc của Nhan Lạc Y lại trống rỗng mất vài giây, anh... anh không để ý?

Tuy rằng đầu óc trống rỗng trắng xoá nhưng mặt cô lại tự nhiên đỏ bừng như phát sốt.

“Thuốc ở trên bàn, cô nhớ cầm về phòng bôi vào vết thương.” Nam nhân không quên nhắc nhở cô thêm câu nữa.

Lúc này Nhan Lạc Y mới phát hiện ra có một tuýp thuốc bôi đã được lấy ra, trái tim cô bỗng trở nên ấm ấp, người đàn ông này để ở đó từ bao giờ vậy? Lẽ nào để từ buổi sáng sao?

Nhan Lạc Y lập tức nhớ ra là còn phải lên lầu sắp xếp giường chiếu lại cho anh, cô vội rửa bình cà phê rồi đi lên.

Cô còn chưa từng vào phòng ngủ của anh, khi đứng trước cửa, cô hơi căng thẳng đưa tay đẩy cửa, chỉ thấy một phòng ngủ có đủ khuynh hướng cảm xúc, chiếc giường lớn với phần viền màu vàng đặt ở chính giữa phòng, ga giường màu tối rủ xuống đất, cả bầu không khí tràn ngập vẻ nam tính mạnh mẽ.

Khuôn mặt Nhan Lạc Y đỏ bừng, để mà nói bảo mẫu thông thường tuổi tác đều từ 30 đổ lên, để một cô gái vừa bước từ trường học ra làm những chuyện này thật sự có vẻ không thích hợp cho lắm.