Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1323

Nghiêm Lạc Y quét dọn một hồi đến gần 5 giờ thì xong, cô cảm thấy khá là mệt nhưng vui, công việc này giúp cô tìm thấy được giá trị đích thực của công việc.

Buổi tối Phan Lê Hân phải về nhà ăn cơm, anh cũng đã báo với Lạc Y ăn cơm trước, anh về muộn một chút.

Nhan Lạc Y dùng xong bữa tối,cô ngoan ngoãn ngồi chờ anh trong phòng khách, may có tiểu Bạch nằm gọn trong vòng tay cô, cùng với chủ nhân ngồi chờ.

Nếu không, cho dù căn phòng này có to, có nguy nga tráng lệ đến mấy, cô cũng không dám ngồi một mình.

Nhà họ Phan.

Liễu phu nhân bất giác kể lại chuyện cũ, hi vọng Phan Lê Hân có thể điều tra rõ ràng sự việc xảy ra năm đó, tìm lại cháu gái của bạn thân bà. Tuổi càng cao, càng mong hoàn thành tâm nguyện của cố nhân, nếu không, khi xuống suối vàng, biết đối diện ra sao?

“Vâng, việc này con sẽ tìm người điều tra, nhưng mẹ cũng đừng quá nuôi hi vọng, dù sao chuyện xảy ra cũng đã lâu”.

“Con điều tra đi, tìm được cô bé đó, mẹ sẽ nhận nó làm cháu gái, để nó trở thành con cháu nhà họ Phan chúng ta”.

Phan Lê Hân gật đầu, ở cùng trò chuyện với mẹ đến 9 giờ, sau đó đoàn xe của anh ấy liền trở về dinh thự tổng thống.

Cả đoạn đường, Phan Lê Hân bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Nhan Lạc Y đang ở một mình tại dinh thự tổng thống, liệu một mình cô ấy có thấy sợ không?

Phan Lê Hân xuống xe, bước nhanh theo hướng phòng khách, Nhan Lạc Y hôm nay đã thấm mệt, ôm Tiểu Bạch ngủ say từ lúc nào không biết.

Tiểu Bạch cuộn tròn người nằm ngủ trong vòng tay của Lạc Y, chủ bộc cả hai nằm ngủ say sưa. Phan Lê Hân bước vào, trong không gian rộng lớn phòng khách, ngắm nhìn hình dáng mảnh mai kiểu diễm cuộn tròn nằm trên ghế sofa kia, trái tim anh không hiểu sao lại đập mạnh như vậy.

Anh cảm thấy bản thân vô cùng ích kỷ khi đưa cô ấy đến nơi cô đơn trống vắng như nơi này.

Còn trẻ như cô ấy, đáng nhẽ ra phù hợp với chốn phồn hoa đô thị nào nhiệt mới phải.

“Meo..” Tiểu Bạch phát ra tiếng kêu tỉnh giấc, nhảy ra khỏi sofa nấp đi.

Nhan Lạc Y nằm nghiêng, hai chân co lên, mái tóc đen óng ả lất phất trên má, dưới ánh đèn, hai màu trắng đen của tóc và làn da khuôn mặt đan xen lẫn vào nhau, như tạc như vẽ một vẻ đẹp say đắm lòng người.

Ánh mắt Phan Lê Hân say đắm, không thể hiểu nổi cảm giác từng mạch máu trong thân thể lúc này như căng trào ra khỏi huyết quản.

Đối với một người đàn ông bình thường mà nói, anh ta cũng khó có thể cưỡng lại thứ tình cảm nhục dục nam nữ, chỉ là trong trước đây chưa có người phụ nữ nào khiến anh động lòng, anh cũng không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện nhu cầu sinh lý cá nhân.

Nhưng lúc này thì lại khác, anh ấy đang cảm thấy rung động bởi sự quyến rũ của một cô gái kém anh chín tuổi.

Không những vậy, cảm giác đó lại vô cùng mãnh liệt.

Nhan Lạc Y mơ màng trong giấc ngủ, sợ Tiểu Bạch bị lạnh, cô liền khua tay tìm nhưng không thấy, đôi mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ mở ra, ngạc nhiên trước mắt đôi chân dài thẳng tắp.

Nhìn dọc theo đôi chân dài thẳng tắp này nhìn lên, chẳng phải Phan Lê Hân đó sao?

Cô giật nảy mình, lập tức chỉnh sửa gọn gàng mái tóc rồi ngồi dậy, ngại ngùng nói “Thưa ngài, ngài đã về rồi sao, thật xin lỗi.... tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết ”.

“Lần sau nếu như tôi về muộn, thì cô hãy về phòng nghỉ ngơi đi nhé! Không cần ở phòng khách chờ tôi". Phan Lê Hân thấy thương xót cô bé, nhìn sắc mặt cô bé chắc là buồn ngủ quá rồi.

"Tôi không sao, ngài vẫn phải làm việc chứ? Có cần uống chút cafe không ạ?"

"Pha cho tôi ấm trà nhé!" Phan Lê Hân hạ giọng trầm nói.

"Được ạ!" Nhan Lạc Y đứng dậy, đôi mắt ngó nhìn xung quanh, Tiểu Bạch chạy đâu mất rồi?

Lúc đó, bóng dáng nhỏ nhắn trắng trẻo của Tiểu Bách thấp thoáng đã chạy lên tầng trên rồi, nó chạy lên tầng 2 nhưng không biết trốn mất tiêu vào chỗ nào.

Phan Lê Hân nói với Lạc Y," Cô pha xong trà thì để đó, tôi đi tắm cái đã".

"Dạ vâng!" Nhan Lạc Y gật đầu.

Phan Lê Hân bước lên trên lầu, từ trên lầu nhìn xuống nhà bếp, dáng đứng pha trà của cô gái kia, với chiếc eo thon và đôi chân thẳng mảnh mai toát lên thân hình quyến rũ nhất của cô gái trẻ.

Phan Lê Hân miễn cưỡng thu hồi ánh nhìn, anh ta cũng không ngờ rằng, để cô ở bên cạnh, tâm tư của anh ngày càng khó kiểm soát.

Nhan Lạc Y pha xong trà, rót vào trong chiếc cốc giữ nhiệt, miệng khẽ gọi xung quanh tìm kiếm " Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mày trốn đâu rồi? Mau ra đây nào".

Nhan Y Lạc tìm hết phòng khách rồi lại chạy ra hoa viên tìm một lượt cũng không tìm thấy.

"Tiểu Bạch, đừng nghịch ngợm nữa, mau ra đây, chúng ta phải trở về phòng rồi". Nhan Y Lạc hơi tức giận, muộn như thế này rồi nó còn chạy đi đâu đươc?

Có thể tình cảm gắn bó chưa đủ nên không gọi được Tiểu Bạch về, chẳng may nó chạy linh tinh mất thì thật sự khó mà tìm về được.

Nhan Lạc Y tìm một hồi đành phải quay về phòng khách, đúng lúc này cô lại nghe thấy tiếng mèo kêu khe khẽ trên tầng 2.

"Tiểu Bạch...."Nhan Lạc Y vui mừng, hóa ra Tiểu Bạch chạy lên tầng trên.

Cô vội chạy nhanh lên trên tầng, liền nhìn thấy tiểu Bạch đang ở trên tấm thảm, Tiểu Bạch nhìn thấy cô không chạy mà lại quay người chạy đi chỗ khác.

"Tiểu Bạch, mày đừng chạy nữa....." Nhan Lạc Y ngán ngẩm, Tiểu Bạch đúng là một con mèo nghịch ngợm.

Lúc Nhan Lạc Y đuổi theo nó, Tiểu Bạch đột nhiên lách vào một căn phòng để hở cửa, Nhan Lạc Y lặng đi một lúc, sao nó lại chạy vào phòng của Phan Lê Hân cơ chứ?

Trời ạ! Chả may nhỡ Tiểu Bạch nhảy lên giường của anh ta, bàn chân nó chạy linh tinh dính đầy bụi bẩn, nghĩ đến việc đó cô muốn tóm lấy nó ngay.

Vừa nghĩ đến, cô không bình tĩnh được nữa liền đẩy cửa vào phòng.

Đúng lúc này, cửa nhà tắm cũng mở ra, hình dáng một người đàn ông cả thân thể trên dưới chỉ dùng mỗi chiếc khăn tắm thắt eo liền đập ngay vào mắt cô.

Phan Lê Hân cũng không ngờ, Nhan Lạc Y lại xuất hiện trong phòng ngủ của anh, lúc này cả hai người đều giật mình ngạc nhiên.

Nhan Y Lạc chỉ nhìn thấy cơ thể nam tình cơ bắp đẹp như tượng tạc Apollo hiện ra trước mắt, đầu óc cô trống rỗng, đứng đỡ đẫn nhìn một hồi sau đó mới ngại ngùng quay người lại.

"Xin lỗi ngài, tôi tìm Tiểu Bạch, nó chạy vào phòng của ngài".

"Mèo của cô sao?" Phan Lê Hân đĩnh đạc bước lại, đối với hình thể của bản thân, anh ta vô cùng tự tin.

"Đúng ạ, nó thích trèo lên giường, tôi sợ nó trèo lên giường của ngài, cho nên.... tôi muốn bắt nó lại ạ".

"Meo..." Đồ quỷ nhỏ này hóa ra không ở trên giường mà chui dưới gầm giường.

Nhan Y Lạc lập tức khẩn cầu " Có thể cho tôi bắt nó ra được không?"

"Cô có cách gì sao?" Phan Lê Hân bật cười, chỉ vì một con mèo mà khiến cô gái này sốt sắng như vậy, cảm thấy thật hài hước.

"Tôi chỉ có thể lùa nó chạy ra." Nhan Lạc Y nói xong, liền quỳ xuống, ngó nghiêng khoảng trống trong gầm giường, đồ nghịch ngợm quái quỷ này thản nhiên cuộn đuôi nằm trong đó, không chịu ra, chỉ “meo meo” mấy tiếng.

"Tiểu Bạch, mau ra đây".

Tiểu Bạch nghe lời bước lại, chỉ có điều lúc Lạc Y định tóm lấy nó, nó đột nhiên lại chạy đi, Nhan Lạc Y vồ lấy nó nhưng cũng không tóm được.

Lúc này, người đàn ông kia cúi người xuống, chú mèo nghịch ngợm chạy qua chân anh ta bị tóm gọn.

Nhan Lạc Y lập tức vui vẻ chạy lại, giơ tay ra ôm lấy " Cảm ơn ngài "

Chiều cao đứng không tới cằm của anh ấy, khiến cho ánh mắt của Nhan Lạc Y đập ngay vào khuôn ngực rắn chắc mạnh mẽ của Lê Hân, hơi thở cô gấp gáp, ngại ngùng cúi đầu xuống.

"Đi ngủ đi!" Phan Lê Hân nói với cô.

Nhan Y Lạc ôm Tiểu Bạch, vội vàng đi ra, nào đâu dám ở lại thêm giây phút nào nữa.

Trên đường về phòng, Nhan Lạc Y nhẹ nhàng cưng nựng Tiểu Bạch, cô về đến phòng, dù sao hôm nay cũng là một ngày mệt mỏi, cô đặt Tiểu Bạch trong một chiếc lồng cao, đêm nay không cho phép nó chạy linh tinh nữa.

Nhan Lạc Y thở phảo nhẹ nhòm ngồi lên giường, nhắm mắt lại, trong đầu cô lúc này bỗng hiện lên toàn hình ảnh của Phan Lê Hân lúc nãy cởi trần, cô xấu hổ chỉ muốn khóc.

Trời ạ! Sao cô lại có thể khiếm nhã với anh ấy như thế chứ? Lần trước thì vào nhầm phòng vệ sinh, lần này thì lại chạy vào nhầm phòng, hôm nay dọa chết khiếp anh ta rồi.

Nhỡ lúc đó anh ta không cuốn khăn tắm đi ra, chắc cô tiêu đời rồi.

Nhan Lạc Y xấu hổ ôm lấy mặt, chắc không dám gặp ai nữa mất.

Phan Lê Hân mặc bộ đồ ngủ đi xuống dưới lầu, cầm cốc trà Lạc Y pha sẵn bước vào phòng sách, điện thoại của Tần Chính đúng lúc đó gọi đến, anh nhận cuộc gọi.

"Alo, Tổng giám đốc Phan, việc mà ngài giao, tôi đã kiếm tra rồi, thành tích của Đỗ Hữu Vọng không tồi, ông ta là người vô cùng có dã tâm, cho nên, ông ta nỗ lực cần cù, quả thật so với mấy tên đầu đường xó chợ kia thì hơn hẳn."

"Được,tôi biết rồi." Phan Lê Hân đã có quyết định, sẽ giữ lại chức vị của Đỗ Hữu Vọng

"Đợi chút". Phan Lê Hân gọi lại.

"Ngài còn có việc gì nữa ạ?"

"Mẹ tôi lại hỏi về chuyện dì Cầm, anh hãy nghĩ giúp tôi xem có cách nào nghe ngóng chút thông tin, xem xem người bảo mẫu đó trước khi qua đời có qua lại với ai, bà ấy có nói ra tung tích của đứa trẻ bị thất lạc đó không."

"Dạ vâng, tôi lập tức đi thăm dò". Tần Chính trả lời

"Nếu có tin tức gì lập tức báo cho tôi" Phan Lê Hân nói xong liền dập điện thoại.

Mẹ vì chuyện này mà phiền muộn cả đời, anh có thể xử lý việc này giúp bà, hi vọng trong lòng bà bớt đi phần nào phiền muộn.

Cả gia đình dì Cầm gặp tai nạn xe hơi, bà đã gắng gượng hơi thở cuối cùng để gặp được mẹ anh, trước khi nhắm mắt bà cầu xin mẹ anh giúp bà tìm cho bằng được đứa cháu gái mình. Mất đi đứa con, con trai con dâu của dì Cầm chẳng muốn sinh thêm con cái, cho nên, đứa bé bị thất lạc năm đó là dòng máu cuối cùng của gia tộc.

Vinh hoa phú quý cùng toàn bộ di sản của gia tộc họ đều trong thời hạn bảo lưu, giờ chỉ đợi tìm được đứa bé đó trở về kế thừa.