Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1345

Bệnh viện này vừa đúng chính là bệnh viện Đỗ Hữu Vọng thường đến, bác sĩ chủ trị của ông ta nghe tin đến, lập tức đưa Đỗ Hữu Vọng vào phòng cấp cứu.

“Người nhà của ông ta đâu? Tốt nhất là lập tức gọi người nhà của ông ta đến đây.”

Lúc này, mấy nhân viên ở bên cạnh nhìn nhau, Đỗ Hữu Vọng hình như không có người thân! Chỉ có Tiểu Trần biết, Tiểu Trần nhanh chóng nói: “Được, tôi lập tức kêu họ tới.”

“Tiểu Trần, quản sự Đỗ có người thân à? Sao tôi nghe nói ông ấy sống một mình mà!”

“Có mà! Ông ấy có một đứa con gái nuôi và con trai nuôi. Nhưng con trai nuôi đang học nước ngoài, con gái nuôi ở thành phố này.” Tiểu Trần không có số điện thoại của Nhan Lạc Y, hắn nhanh chóng bảo y tá lấy điện thoại của Đỗ Hữu Vọng đến.

Tiểu Trần tìm một lúc, cuối cùng cũng thấy số có tên của Nhan Lạc Y, cậu ta giơ tay bấm gọi.

Lúc này, Nhan Lạc Y đang xem sách ở ban công trên đảo nhỏ, điện thoại của cô đặt ở bên cạnh, ở đây tín hiệu cũng rất tốt, nên lập tức điện thoại đổ chuông. Nhan Lạc Y nhanh chóng lấy điện thoại nhìn, là cha nuôi, cô vội vàng nhận: “Alo, cha nuôi.”

“Tôi là trợ lý của quản sự Đỗ, tôi tên Tiểu Trần, xin hỏi cô có phải là Lạc Y không?”

“Đúng, là tôi! Cha nuôi tôi đâu?” Nhan Lạc Y nhanh chóng trả lời.

“Cô Lạc Y, quản sự Đỗ vừa nãy ngất trong phòng làm việc, bây giờ đang cấp cứu, cô có thể nhanh chóng đến bệnh viện không? Tình trạng hình như rất nghiêm trọng.”

Nhan Lạc Y sợ đến đứng bật dậy: “Cái gì? Cha nuôi tôi đang cấp cứu? Ông ấy sao vậy?”

“Bác sĩ nói người nhà tốt nhất lập tức đến bệnh viện, cô Lạc Y, xin cô nhanh chóng đến một chuyến đi!”

“Được, tôi đến ngay.” Nhan Lạc Y nói xong, lại nghĩ đến gì đó, nhanh chóng nói: “Tiểu Trần, xin anh hãy chăm sóc cha nuôi tôi, tôi ở hơi xa nên cần chút thời gian.”

“Được, tôi sẽ chăm sóc thay cô.” Tiểu Trần đáp ứng.

Nhan Lạc Y nắm chặt điện thoại, đứng dậy liền nhìn thấy Phan Lê Hân đang đứng ở chỗ cửa ban công, hình như nghe thấy điện thoại của cô rồi.

“Anh Lê Hân, cha nuôi em bất tỉnh rồi, đang cấp cứu ở bệnh viện, em phải về ngay.” Nhan Lạc Y lo lắng đến mặt trắng bệch, khẩn cầu nhìn hắn.

Phan Lê Hân an ủi nói: “Em đừng gấp, anh lập tức sắp xếp trực thăng quay về, cha nuôi em ở bệnh viện nào? Anh sẽ bảo trợ lý Thái Chính của anh qua đó trước.”

Trong lòng Nhan Lạc Y cảm kích, nói địa chỉ của cha nuôi.

Phan Lê Hân lấy điện thoại bảo Thái Chính lập tức đi một chuyến, sau đó, anh bảo vệ sĩ chuẩn bị trực thăng, họ nhanh chóng khởi hành về thành phố.

Nhan Lạc Y gấp gáp lên lầu thu dọn đồ đạc, Phan Lê Hân cũng thu dọn những văn kiện quan trọng, xuống lầu đợi cô.

Nhan Lạc Y đeo cặp xuống lầu, nhìn anh, vội nói: “Anh Lê Hân, đây là thời gian nghỉ ngơi của anh, em về là được rồi.”

Đây là kỳ nghỉ khó có được của hắn, không thể vì cô mà hủy được.

Phan Lê Hân đứng dậy, ánh mắt kiên định nhìn cô: “Chuyện của em là chuyện của anh, sao anh có thể không lo? Cùng nhau về, cứu cha nuôi em quan trọng nhất.”

Lúc này, Nhan Lạc Y cảm động đến mắt nóng lên, hắn có biết không? Cha nuôi đã từng tính kế với hắn. Nhưng lúc này, cô cảm nhận được tấm lòng rộng lớn của hắn.

Lên xe ô tô đi tới chỗ trực thăng đậu, ở đó đã có ba cái trực thăng đang chờ cất cánh.

Lên trực thăng, đi về phía trung tâm thành phố.

Thái Chính đã trực ở cửa phòng cấp cứu rồi, Tiểu Trần nhìn anh ta, chỉ cảm thấy hơi quen mắt, nhưng lại không biết đã gặp qua ở đâu rồi.

“Anh đây, có phải tôi đã gặp anh ở đâu rồi không?” Tiểu Trần tiến lên phía trước đưa thuốc, chuẩn bị nói chuyện vài câu.

Thái Chính xua tay: “Tôi không hút thuốc.”

Tiểu Trần lập tức lộ ra vẻ khó hiểu, đánh giá anh ta: “Tôi thấy anh rất quen, nhưng không nghĩ ra được đã gặp anh ở đâu.”

Thái Chính vô thức tốt bụng nhắc nhở cậu ta: “Chắc cậu đã thấy tôi trên ti vi.”

Tiểu Trần mở to mắt: “Tôi nhớ ra rồi, đúng, tôi đã thấy anh trên ti vi.”

Lúc này Tiểu Trần mới phát hiện, người trẻ tuổi trước mắt này không hề tầm thường, bởi vì nơi anh ta có thể tùy ý ra vào đều là những cuộc hội nghị quan trọng nhất của quốc gia.

Thái Chính dò hỏi Tiểu Trần: “Tình hình sức khỏe của quản sự Đỗ dạo này ra sao?”

“Không tốt lắm, ông ấy luôn muốn xin về hưu, nhưng cấp trên không cho, tình trạng tinh thần rất kém, mấy ngày nay có mấy lần làm sai báo cáo, bị phê bình.”

Thái Chính gật đầu, không khỏi cảm thấy đồng cảm với Đỗ Hữu Vọng.

Trực thăng đã bay trên trời, Nhan Lạc Y vì lo lắng nên mắt cứ nhìn ra xa, muốn nhanh chóng đến nơi.

Người đàn ông bên cạnh cô giơ tay ông cô, cho cô sự an ủi vô thanh.

Nhan Lạc Y ngồi trên xe của Phan Lê Hân đến bệnh viện, dưới tình huống này, Phan Lê Hân không thích hợp xuất hiện trong bệnh viện nhiều người, nhưng khi Nhan Lạc Y gấp gáp xuống xe, thì anh suy nghĩ một lúc lâu, vẫn nhanh chóng bước xuống xe.

“Phó tổng thống, người không thể đi.” Vệ sĩ khuyên anh.

“Lập tức thay tôi tìm một đường vắng người, tôi muốn vào.” Phan Lê Hân ra lệnh cho vệ sĩ.

Vệ sĩ lập tức đi tìm, cuối cùng tìm được một con đường ít người, vệ sĩ cũng liên lạc với Thái Chính trong bệnh viện, Thái Chính nhanh chóng báo cho viện trưởng, để bệnh viện phối hợp.

Xe của Phan Lê Hân đi đến trước con đường đó, vệ sĩ bảo hộ hắn đi về phía phòng cấp cứu.

Lúc này, Nhan Lạc Y đã đến rồi, Tiểu Trần nói rõ tình huống với cô, Nhan Lạc Y đứng trước cửa, hai mắt tỏ ra lo lắng.

Cha nuôi đang rất khỏe, sao lại đột nhiên ngất xỉu? Có phải ông bị bệnh không?

Nhân viện đợi ở đây chỉ có Tiểu Trần, những người khác về làm việc tiếp rồi.

Tiểu Trần nghe có tiếng bước chân, liền nhanh chóng ngẩng đầu nhìn, lúc này cả người hắn đều cứng đờ, mở to mắt há miệng nhìn, hắn không nhìn lầm chứ! Ngài Phó tổng thống!

Nhan Lạc Y vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu, lúc này cũng nghe thấy tiếng chân, cô quay đầu, trong lòng kinh ngạc, sao hắn lại đến đây?

“Xin chào ngài Phó tổng thống.” Tiểu Trần vội vàng chạy đến chào hỏi.

Phan Lê Hân gật đầu, đi đến cạnh Nhan Lạc Y: “Đừng lo, cứ đợi kết quả, anh sẽ cho cha nuôi em sự trị liệu tốt nhất.”

Nghe lời này của anh, lòng Nhan Lạc Y yên ổn hơn, có anh ở, cô liền cảm thấy an toàn.

Cuối cùng bác sĩ cũng mở cửa đi ra, ông ta chuẩn bị nói kết quả cho người nhà thì nhìn thấy người đàn ông đang đợi trước cửa, đây không phải Phó tổng thống sao? Ông ta bị dọa giật mình, sau đó, liền theo bản năng nói với Phan Lê Hân.

“Ngài Phó tổng thống, ngài là người nhà bệnh nhân sao?”

“Đúng, nói tình trạng của ông ấy đi.” Phan Lê Hân trầm giọng nói.

“Không tốt lắm, ung thư dạ dày của ông Đỗ đã đến giai đoạn cuối rồi, phần dạ dày đã rất yếu, hơn nữa tế bào ung thư có nguy cơ lan ra.”

Bác sĩ cho rằng bọn họ đều nên biết bệnh tình của Đỗ Hữu Vọng vì vậy trực tiếp nói nguyên nhân.

Nhan Lạc Y ở bên cạnh nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch, cô run rẩy nói: “Ông nói gì? Cha nuôi tôi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối? Sao có thể?”

“Cô à, cô không biết ư?” Bác sĩ ngây ra, chuyện lớn như thế mà tại sao người nhà lại không biết?

Tiểu Trần ở một bên cũng giật mình: “Chuyện lớn như thế mà cũng không thấy quản sự Đỗ nói với chúng tôi! Chúng tôi cũng không biết.”

“Xem ra là giấu người thân.” Bác sĩ thở dài: “Bây giờ, đã cấp cứu xong, chờ bệnh nhân tỉnh lại thì chúng tôi cần thương lượng chuyện phẫu thuật.”

“Làm phiền ông.” Phan Lê Hân nói với bác sĩ, đồng thời, anh cảm thấy cô gái bên cạnh bị sốc, cảm xúc không ổn định, anh giơ tay ôm lấy để người bên cạnh biết quan hệ của anh với cô.

Tiểu Trần bên cạnh sợ hãi, thì ra con gái của quản sự Đỗ lại là bạn gái của phó thổng thống?

Ngay cả Thái Chính cũng giật mình, xem ra phó tổng thống đã có được tình yêu mình muốn rồi.

“Không đâu, thân thể ông ấy vẫn luôn khỏe mạnh, sao có thể chứ?” Nhan Lạc Y khó chịu đỏ viền mắt.

“Căn bệnh này không dễ nói, có người phát hiện thì đã là giai đoạn cuối rồi.” Bác sĩ an ủi nói.

“Lạc Y, đừng sợ, chỉ cần cha nuôi em phối hợp trị liệu thì có hi vọng khắc phục.” Phan Lê Hân an ủi nói.

Bác sĩ bên cạnh cũng nhanh chóng phụ họa: “Đúng, chỉ có thể hi vọng.”

Nhan Lạc Y ngẩng đầu hỏi: “Tôi có thể vào thăm không?”

“Tạm thời không được, chúng tôi cần chuyển đến phòng bệnh đặc biệt để y tá chăm sóc.”

Nhan Lạc Y rưng rưng, Phan Lê Hân dìu cô: “Chúng ta cứ nhẫn nại đợi đã.”

Đỗ Hữu Vọng không lâu sau đã được đẩy ra, đang trong tình trạng hôn mê, đeo máy hít thở, hoàn toàn giống một ông già tiều tụy. Mấy tháng trước, ông còn đang hi vọng về cuộc đời chính trị của mình, cho rằng mình có thể nhảy lên một bậc, chỉ là thế sự khó lường.

Nhan Lạc Y che miệng, cố gắng nhịn tiếng khóc, luôn đi theo xe đẩy của Đỗ Hữu Vọng, cho đến khi ông được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn ông qua cửa sổ.