Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1360

Thế nhưng Nhan Lạc Y không cười nổi. Cô nắm chặt tay của anh, giọng nghẹn ngào, “Còn đau không?”

Phan Lê Hân giật mình, chẳng phải anh ấy đã nói cho Tần Chính nói là vết thương nhỏ thôi cơ mà? Tại sao cô gái này lại khóc đỏ mắt như thế.

“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ” Phan Lê Hân nhấn mạnh, không muốn cô lo lắng.

Ánh mắt của Nhan Lạc Y nhìn vào vết thương, đôi mắt trong trẻo khiến Phan Lê Hân cảm thấy khó xử. Xem ra vẫn không thể giấu cô ấy.

“Là bị bắn phải không?” Nhan Lạc Y nhìn vết thương, đoán rằng chỉ có súng mới có thể tạo ra vết thương như thế.

Phan Lê Hân còn định nói dối đề gạt cô. Thế nhưng bây giờ anh phát hiện ra cô ấy chẳng dễ bị để người khác lừa.

Anh gật đầu, “Đúng, nhưng không bị bắn vào chỗ hiểm, nên không nghiêm trọng.”

Nước mắt của Nhan Lạc Y không ngừng rơi. Không nghiêm trọng ư? Lại còn giấu cô ta? Trong đôi mắt cô, chỉ cần một vết đạn cũng đủ khiến cô lo sợ lắm rồi.

Phan Lê Hân đưa tay ngăn dòng nước mắt, an ủi cô, “Được rồi, đừng khóc nữa. Anh không sao. Bác sỹ nói chỉ khoảng 1 tuần là có thể xuất viện.”

Nhan Lạc Y cầm tay anh, dùng tay áo lau nước mắt, “Không, anh phải điều trị xong, không được cố gắng làm việc. Anh phải giữ gìn sức khỏe của mình trước.”

Bình thường anh ấy có rất nhiều việc phải làm. Bây giờ bị thương, những việc trước đây chỉ có anh mới có thể giải quyết, đương nhiên chỉ anh mới có thể làm.

Vì thế người đàn ông này không thể bị thương. Nếu không áp lực công việc sẽ vô cùng lớn.

Trong lòng của Nhan Lạc Y lúc này đang cảm thấy vô cùng đau đớn. Cô yêu anh, không muốn anh vì cô mà bị thướng

“Vậy mấy ngày tiếp theo, em có ở bên anh không?” Phan Lê Hân nhìn cô và hoi.

Nhan Lạc Y lập tức gật đầu, “Em đồng ý, để em làm gì em cũng đồng ý.”

Phan Lê Hân giật mình, câu nói này của cô khiến anh cảm thấy hơi khó hiểu.

“Ngốc ạ, sau này ngoại trừ anh, không cho phép em nói câu này với bất kỳ ai” Phan Lê Hân có chút lo lâu. Nhưng anh cũng lập tức khẳng định trong đầu, cả đời này, cô ấy cũng sẽ chỉ yêu một mình anh.

Nhan Lạc Y hoàn toàn không biết trong lòng anh ấy đang nghĩ gì, cô chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu, “Được! Em chỉ nói thế với anh thôi.”

Phan Lê Hân cảm thấy vui, nhìn cô. dù có mệt nhưng anh chưa muốn ngủ, muốn cảm nhận giây phút hạnh phúc bên cô.

Lúc này Tần Chính đẩy cửa bước vào. Ở phía sau, cô y tá đem bữa sáng tới.

“Thưa ngài, ngài ăn sáng đi!” Tần Chính nói.

“Được, đặt ở đó, để Lạc Y giúp tôi” Phan Lê Hân nói với Tần Chính

Nhan Lạc Y lập tức đứng dậy nhìn anh nói, “Có cháo, có canh, anh muốn ăn gì?”

“Uống canh trước” Phan Lê Hân nói.

Phan Lê Hân cầm bát múc canh, rồi cầm thìa khuất cho nguội. Vừa khuấy cô vừa thổi.

Cô vốn định đưa cho anh, thế nhưng bây giờ đến ngay cả việc ngồi anh cũng không ngồi được chỉ có thể nằm, “Để em xúc cho anh.”

Phan Lê Hân khẽ cười, “Được!”

Nhan Lạc Y cầm thìa lên thồi cho nguội rồi chạm môi mình vào chiếc thìa xem còn nóng không mới đưa vào miệng anh.

Cô cảm thấy ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm vào cô, lập tức đỏ mặt.

Sau khi ăn sáng xong, Phan Lê Hân cảm thấy hơi buồn ngủ. khi ngủ, anh vẫn luôn cầm tay cô.

Nhan Lạc Y cũng không rời anh nửa bước. Nhìn người đàn ông đang ngủ trước mắt, đôi mắt cô cay cay, một cảm giác tuyệt vọng dâng trào trong cô.

Cô biết, cô không thể tiếp tục ở bên cạnh anh, không thể tiếp tục khiến anh vì sự không may mắn của cô mà bị thương.

Thế như bây giờ, cô sẽ ở bên anh cho tới khi anh khỏe lại.

Tới chiều, Phan Lê Hân tỉnh lại. Tần Chính ở bên cạnh anh khoảng một tiếng bởi vị có ít văn bản cần anh ký.

Trong mắt người khác, vị phó tổng thống này tưởng như rất nhàn hạ. Thế nhưng công việc thì thực tế không thể dừng được.

Nhan Lạc Y ngồi trong vườn hoa, cầm điện thoại ra lên mạng, rồi thấy một bình luận về vụ nổ tối qua. Chỉ vài lời miêu tả khái quát.

Nhan Lạc Y suy nghĩ trong đầu, rồi một cảm giác bất anh hiện lên. Phan Lê Hân cũng bị thương tối qua, xét về thời gian, hình như đúng với lúc đám cháy đó bùng phát.

Chẳng lẽ... Nhan Lạc Y tròn mắt, không dám tiếp tục nghĩ. Lẽ nào vụ cháy nổ đó có liên quan tới anh ấy.

Nếu quả đúng như thế, Nhan Lạc Y cảm thấy lạnh sống lưng. Bởi vì trong tình huống đó, anh chỉ bị trúng một viên đạn có thể coi như ông trời còn thương xót rồi.

Nhan Lạc Y cắn môi, sơ hãi. Cô đứng dậy muốn đi gặp anh.

Khi bước vào thang máy, cô nhìn thấy một cô gái đang ôm một bó hoa đứng bên trong. Nhan Lạc Y cảm thấy hơi ngạc nhiên. Cô gái này cả khuôn mặt, khí chất và dáng người đều rất hoàn hảo.

Khi Nhan Lạc Y ấn nút trong thang máy, cô phát hiện cô gái đó cùng lên tầng với cô. Cô đứng một bên đợi thang máy đi lên.

Thang máy vừa dừng lại, cô gái kia bước ra. Nhan Lạc Y tò mò nhìn theo.

Thế nhưng điều khiến Nhan Lạc Y ngạc nhiên đó là cô gái đó đi vào phòng của Phan Lê Hân. Phòng đó không có bệnh nhân nào ngoại trừ Phan Lê Hân.

Chẳng lẽ cô ấy tới thăm Phan Lê Hân. Nhan Lạc Y nghĩ thế, cho tới khi cô gái đó tới phòng của Phan Lê Hân thì cô mới khẳng định. Khi vừa dừng bước, cô liên giả bộ đi về phía nhà vệ sinh.

Đứng trước gương cô suy nghĩ, người con gái xinh đẹp kia tới thăm anh ấy là ai? Họ có quan hệ gì? Nhan Lạc Y muốn tìm hiểu.

Nhan Lạc Y rửa tay xong, đứng ngẩn người trong giây lát rồi đi tới hành lang. Tần Chính đang cầm mớ tài liệu bước tới. Nhìn thấy cô, Tần Chính lập tức gọi, “Nhan tiểu thư?”

Nhan Lạc Y biết anh ta định nói gì, nhưng giả bộ nói, “Trợ lý Tần, có chuyện gì vậy?”

“Nhan tiểu thư, xin cô đợi một lát hãy vào. Ngài phó tổng thống đang có khách”

Nhan Lạc Y cũng đành nói, “Có phải cô gái xinh đẹp lúc này không?

Tần Chính không ngờ cô ấy đã gặp, nên cười nói, “Đúng, cô ta là Y Na Sa, con gái duy nhất của tổng thống hiện nay. Là đệ nhất công chúa của đất nước.”

Nhan Lạc Y tròn mắt, rời ngưỡng mộ thân thế của cô ấy. Khi nghe tên đã thấy đó là một người rất cao quý. Không ngờ, cô lại may mắn gặp được. “Vâng, tôi ra ngoài đi dạo một lát, sẽ quay lại hơi muộn” Nhan Lạc Y cười.

Tần Chính gật đầu, “Vâng, tôi quay lại văn phòng một lát”

Nhan Lạc Y đi dạo bên ngoài vườn hoa. Trong đầu cô bỗng nghĩ tới một chuyện, có chút bi thương. Cô công chúa này có quan hệ như thế nào với Phan Lê Hân?

Hai người họ rất xứng đôi.

Trong phòng bệnh, ánh mắt của Y Na Sa nhìn vào người đàn ông đang bị thương, có chút oán hờn, “Nếu không nhận được điện thoại của viện trưởng, em đâu biết là anh bị thương. Anh bị như thế cũng chẳng buồn nói cho em biết một câu.”

“Không có chuyện gì lớn.” Phan Lê Hân cười đáp lời.

Y Na Sa ngồi bên giường, ánh mắt đầy lo âu, “Lê Hân, Anh và em đâu phải quan hệ bình thường. Chúng ta lớn lên cung nhau. Trong lòng em, em luôn coi anh là anh trai, nên hy vọng anh đừng coi em là người ngoài.”

Phan Lê Hân có chút khó xử, “Anh đâu có coi em là người ngoài”

Y Na Sa nghĩ rồi nới, “Bây giờ em cũng có thời gian, để em tới chăm sóc anh!”

Phan Lê Hân hơi giật mình, rồi từ chối, “Không cần đâu, anh đã nhờ người tới chăm sóc rồi.”

Y Na Sa hiểu ra, rồi cười nói, “Có phải là cô gái mà anh thích đó không?”

“Ừ, cô ấy là Nhan Lạc Y. Là cháu gái của người chị em tốt nhất của mẹ anh.” Phan Lê Hân nói cho cô biết.

Y Na Sa không khỏi ngạc nhiên, không ngờ người Phan Lê Hân yêu lại nhỏ tuổi hơn anh ấy nhiều như vậy.

“Chắc cô ấy còn rất trẻ.”

“Sắp 23 tuổi rồi.” Phan Lê Hân cười, đôi mắt lộ ra vẻ tự hào.