Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1384

Nhan Lạc Y nhìn Lý Thuần Mỹ với vẻ mặt oán hận, cô chỉ cười cười, nhưng không có tức giận, “Cái không vui trước đây, tôi hy vọng chúng ta đều sẽ quên nó đi!”

Lý Thuần Kỹ nhìn vào sự thể hiện hòa hảo của Nhan Lạc Y đối với mình, cô ta cho rằng Nhan Lạc Y là không có tư cách để so sánh với mình nữa, hình như nghe nói cha của cô ta đã qua đời rồi, mà còn đã mắc phải bệnh ung thư mới qua đời.

“Ồ! Bây giờ không còn chỗ dựa nữa, cô nói chuyện không còn có tự tin nữa rồi à! Tôi nói cho cô biết, việc trước đây không dễ dàng gì mà bỏ qua như này được.” Lý Thuần Mỹ vẻ mặt kiêu ngạo nói.

Nhan Lạc Y cau mày, cô không có ý định nói chuyện tiếp, nhìn Lý Thuần Mỹ nói, “Tôi đi trước đây.”

Khi Nhan Lạc Y làm những chuyện đã trải qua, Lý Thuần Mỹ không muốn cứ như vậy bỏ qua cho cô ta, lập tức giơ tay nắm vào cổ tay của cô, buộc ngăn lại cô, “Muốn cứ như này rồi đi sao? Món nợ trước đây cô lợi dụng mối quan hệ đã từ chỗ này đá tôi đi ra ngoài, tôi vẫn còn chưa tính sổ với cô đó!”

Nhan Lạc Y ngẩn ra, viêvj này cô cũng không muốn nói gì, anh Lê Hân vì cô mà đã thuyên chuyển cô ta.

“Lý Thuần Mỹ, bỏ tôi ra.” Nhan Lạc Y thật sự không muốn dây dưa thêm nữa, Lý Thuần Mỹ lại còn kiêu ngạo ngang bướng, tuy nhiên cô ta cũng đã từng gián tiếp giúp qua cô, bởi vì ý xấu của cô ta đã làm cho cô lộ ra vết bớt ở trên lưng, nên mới làm cho anh Lê Hân nhận ra thân phận của cô.

Cho nên, Nhan Lạc Y đối với sự kiêu ngạo quá đáng của cô ta đều đã nhịn chịu đựng.

“Không bỏ ra đó thì làm gì được? Nhan Lạc Y, cô bây giờ không chịu được đúng không! Tôi nghe nói cha của cô bị bệnh ung thư chết rồi, thật đáng đời, đây là báo ứng.” Lý Thuần Mỹ đã nói quá đáng hơn.

Đôi mắt của Nhan Lạc Y lập tức lóe lên một sự tức giận, “Lý Thuần Mỹ, cô có thể nói tôi thế nào cũng được, nhưng tôi không cho phép cô nói cha của tôi.”

“Cha của cô nhất định là đã làm nhiều chuyện xấu, mới gặp phải báo ứng của ông trời, cô cũng nên cẩn thật đi, nói không chừng loại báo ứng này sẽ báo lên người cô đó, nghe nói cô có một người em trai đúng không? Cũng nhất định sẽ tạo báo ứng đó….các ngươi đều không sẽ bị xui xeo…”

Khi Lý Thuần Mỹ miệng tuôn ra những lời nói cay độc, cô cuối cùng cũng không nói một câu, Nhan Lạc Y mặt lạnh lùng giật tay của cô ra, căm giận ngắt lời “Lý Thuần Mỹ, cô im mồm ngay cho tôi.”

Lý Thuần Mỹ hốt hoảng, còn nghĩ rằng Nhan Lạc Y chỉ là trái hồng mềm, mặc cho cô ta bóp, nhưng không ngờ rằng, trên người cô toát lên một loại khí chất, làm cho cô ta có chút sợ hãi.

Nhưng cô ta đã nhanh chóng trở về tự nhiên, cười nhạt nói, “Nhan Lạc Y, cô có cái tự tin đó ở đâu vậy, cô biết cha của tôi là chức vị gì không? Cô có biết ông ta có quyền lực lớn như nào không? Cô dám đắc tội tôi, tôi sẽ cho cô biết tay.”

So với thứ lực chống lưng sao? Nhan Lạc Y căn bản không bận tâm làm điều này, nhưng mà, có lúc cô phát hiện, đối mặt với loại người như này, cô biết phải dùng phương thức nào để lấy lại thể diện.

“Vậy sao? Vậy cha của cô dám đắc tội với ngày Tổng thống không?” Nhan Lạc Y hỏi ngược lại.

Lý Thuần Mỹ ngẩn ngơ, theo đó, cô ta có chút tức giận nói, “Nhan Lạc Y, cô nằm mơ đi! Cô cho rằng ngài Tổng thống có thời gian quản với một người nhân vật nhỏ bé như cô sao? Cô cũng nên soi gương xem bản thân mình là ai chứ.”

Nhan Lạc Y không thể không mỉm cười, khuôn mặt của cô tràn ngập một nụ cười tự tin, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay trái, chiếc nhẫn cưới trên ngón đeo nhẫn của cô rất bắt mắt đặc biệt, vì nó là độc nhất vô nhị.

“Quên nói với cô một tiếng, tôi kết hôn rồi, chồng của tôi bây giờ sẽ thay tôi, tôi kết hôn, tôi bây giờ có chồng của tôi để tôi dựa vào, cưng chiều tôi.”

Lý Thuần Mỹ nghe xong, không khỏi cười nhạo cười mỉa mai nói, “Cô kết hôn rồi? chồng cô sẽ là chỗ dựa cho cô? Nực cười, chồng của cô thì được mấy ký mấy lạng vậy!”

Nhan Lạc Y mỉm cười nhẹ: “Thực lực chồng của tôi, tôi cũng không biết có bao nhiêu ký bao nhiêu lạng, nhưng mà, nếu như cha của cô dám làm loạn, có thể để cho ông ta mất đi quyền lợi bát cơm là có đó.”

Lý Thuần Mỹ chỉ coi như câu nói đùa, “Cô đừng có mà ở đây dọa tôi đi, vị trí của cha tôi không phải ai cũng có thể ngồi lên đâu, dám để cha tôi mất bát cơm, ngoài ngày Tổng thống ra, e rằng không còn ai có thể.

Nhan Lạc Y gật gật đầu, cũng rất đồng ý quan điểm, “Đúng, ngài Tổng thống nhất định là có thể, cho nên, chỗ dựa sau lưng của tôi, chính là ngài Tổng thống đó!”

Ngữ khi của cô rất thong thả không gấp cũng không chậm nói ra, nó như một quả bom nguyên tử nổ trong trái tim của Lý Thuần Mỹ, cô ta mở to hai con mắt, không dám tin nhìn cô, “Cô nói cái gì? Ngài Tổng thống chống chống lưng cho cô? Cô cứ nằm mơ đi! Dám lấy ngài Tổng thống ra nói xạo à.”

Lý Thuần Mỹ chắc chắn sẽ không tin điều đó, bởi vì đối với cô ta mà nói, Nhan Lạc Y căn bản không có cái bản lĩnh đó, cô ta có đập vỡ đáy lòng cũng sẽ không tin việc đó là sự thật. Nhan Lạc Y ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thần một bóng dáng quen thuộc bước đến, là Tần Chính, anh ta cầm một tập tài liệu, hình như là đang đi đâu đó.

Tần Chính cũng nhìn thấy hai người họ, anh ta lập tức bước đến, Lý Thuần Mỹ nghe thấy bước chân đằng sau lưng mình, vội quay đầu nhìn, cô ta cũng biết Tần Chính, là một trong trợ lý đắc lực nhất bên cạnh Tổng thống.

Tần Chính nở nụ cười đi đến, Lý Thuần Mỹ bị nụ cười của anh ta mê hoặc một lúc, Tần Chính cũng là người có ngũ quan cân đối, thân hình cao ráo như thanh niên, đặt vào vị trí với thanh niên bây giờ, anh ta cũng được coi là tiêu chuẩn soái ca.

“Trợ lý Tần.” Lý Thuần Mỹ lập tức dương cao một nụ cười mê người, muốn trước mặt của Tần Chính lưu lại chút ảnh hưởng.

Lúc này cô ta cười như một bông hoa, làm gì còn có hình dáng ác độc như vừa rồi nữa.

Ánh mắt của Tần Chính nhìn cô ta một cái, liền đi qua, khi nhìn về hướng Nhan Lạc Y, ánh mắt của anh ta tỏ ra thần thái cung kính, “Phu nhân, hóa ra bà ở đây, ngài Tổng thống đang đợi bà đó!”

“Được rồi! tôi sẽ qua đó bây giờ.” Nhan Lạc Y nở một nụ cười, nhìn Lý Thuần Mỹ nói, “Chồng của tôi tìm tôi, tôi đi trước nhé.”

Nói xong, Nhan Lạc Y nhẹ nhàng bước về phía trước, sau lưng, Lý Thuần Mỹ với đôi mắt, sắp nhảy ra khoang mắt rồi, trong tâm trí của cô ta nổ oanh tạc thành trống rỗng, vào lúc này, tất cả từ ngữ đều không thể hình dung miêu tả tâm trạng của cô ta như thế nào được nữa.

Không dám tin, ghen tị, ngưỡng mộ, còn có cả bị sốc.

Không, không phải sự thật, Nhan Lạc Y làm sao có thể gả cho ngài Tổng thống chứ? Đây nhất định là Nhan Lạc Y đang diễn kịch.

Tần Chính biết Lý Thuần Mỹ và Nhan Lạc Y trước đây có khúc mắc, vừa rồi nhất định cũng không vui vẻ, hơn nữa, anh ta nhìn thấy ánh mắt của Lý Thuần Mỹ nhìn sau lưng của Nhan Lạc Y, trong ánh mắt đó tràn đầy sự oán hận, anh ta càng biết phải làm gì để người con gái này hiểu, từ bây giờ trở đi, Nhan Lạc Y là người cô ta không được đắc tội.

Tuy nhiên, không cần Tần Chính mở lời trước, Lý Thuần Mỹ thở dài một hơi, liền nhìn anh ta đoán nói, “Trợ lý Tần, anh vừa rồi phối hợp với Nhan Lạc Y diễn kích đúng không? Cô ta có phải là bị điên rồi không? Dám đem ngày Tổng thống thành chồng của mình? Việc đùa giỡn này, anh không ngăn lại sao?”

Tần Chính nhìn bệnh suy nghĩ chủ quan của Lý Thuần Mỹ rất nghiêm trọng, anh ta không thể không để cô ta hiểu rõ sự thực rồi.

“Cô Lý, xin cô chú ý ngôn từ của cô, đây là Phủ Tổng thống, không phải là ngoài đường ngoài chợ, không được tùy tiện nói linh tinh, vì vừa rồi nói chuyện với cô, là phu nhân Tổng thống tôn quý của quốc gia chúng ta, nếu như cô tùy tiện mạo phạm, e rằng sẽ chuốc họa vào thân đó.” Ánh mắt của Tần Chính, không giống với kiểu nói đùa, mà là rất nghiêm túc cẩn thận.

Lý Thuần Mỹ ngơ ngác nhìn Tần Chính, “Trợ lý Tần, anh không nói đùa tôi đấy chứ! Nhan Lạc Y làm sao có thể được gả cho ngài Tổng thống chứ? Cô ta chỉ là….” Cô ta muốn nói là dân quê hèn mọn, nhưng lời đến cửa miệng, cô ta vội vàng nuốt vào.

Tần Chính nheo mắt một chút, “Cô ta là phu nhân Tổng thống danh phó kỳ thực, đợi thời gian thích hợp, chúng tôi sẽ công bố thông tin này, cô Lý nếu như dám nói ra những lời ác ý đối với phu nhân Tổng thống nữa, cẩn thật rước họa bị tố tụng.”

Nói xong, Tần Chính cũng đối với người con gái chỉ có ngoại hình bên ngoài, nhưng nội tâm hư vinh ác độc, cũng không còn gì để nói nữa, anh ta liền bước rời đi.

Còn lại Lý Thuần Mỹ vẫn đứng nguyên vị trí, trong đầu choáng váng điên cuồng, cô ta hoàn toàn không thể đón nhận sự thật này.

Nhan Lạc Y là phu nhân Tổng thống, cái sự thực này, làm cho cô ta điên cuồng ghen tị, gần như sụp đổ.

Từ trong đại học, khi trên con đường cô ta và Nhan Lạc Y tranh giành hoa khôi trường, cô ta vô hình so sánh với Nhan Lạc Y, cô ta luôn cho rằng là hơn hẳn người khác, sắp ba năm rồi, Nhan Lạc Y trong lòng của cô ta, luôn luôn là là người thua cuộc không bằng cô ta.

Hôm nay, Nhan Lạc Y đột nhiên đứng ở đỉnh cao của một người phụ nữ, được gọi là sự chênh lệch đả kích trong lòng của cô ta, gấp nghìn vạn lần.

Cái này so với tất cả những lời ác độc chửi vào người cô ta, còn càng làm cô ta phấn nộ đố kỵ.

Nhan Lạc Y đến cửa văn phòng của Tổng thống, cô với tay ra gõ cửa, giọng nói thấp và quyến rũ bên trong truyền ra, “Vào đi.”

Khi Nhan Lạc Y đẩy cửa vào, thì nhìn thấy một người đàn ông mặc chiếc sơ mi trắng ngồi trước bàn làm việc, toát ra vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, ngoài thân phận anh ta là ngài Tổng thống ra, anh ta còn là một người đàn ông làm cho người khác mê chí mạng.

Tuy nhiên, khi hai thân phận được cộng vào với nhau, người đàn ông này là tốt nhất trên thế giới.