Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1423

Bị anh nhìn, cô gái này lập tức che giấu vẻ kích động, đẩy thẳng cửa bước vào, mỉm cười nhìn chàng trai trên giường: "Dạ Minh, là em."

Phong Dạ Minh hơi ngạc nhiên nhìn cô, giống như đang xác nhận thân phận của cô, và nhanh chóng anh kinh ngạc nói: "Là Lạc Lạc sao?"

Cô gái lập tức e thẹn cắn môi hồng: "Em lớn rồi anh liền không nhớ em nữa sao? Em chính là Lạc Lạc!"

Ông Phong lập tức nhìn qua, thấy cô gái xinh đẹp, cao ráo liền nhìn cháu nội mình: "Cô gái này là ai vậy?"

Phong Dạ Minh mỉm cười giới thiệu: "Cô ấy là Thẩm Lạc Lạc, là em gái đồng đội tốt nhất của con."

"Ồ! Em gái đồng đội của con à? Không tồi, hai đứa nói chuyện đi nhé, ông tới chỗ bác sĩ một lát."

"Ông đi cẩn thận." Cô gái vô cùng khéo léo tiễn ông.

Ông Phong liền vui mừng quay đầu lại nhìn cô một lát: "Không tồi, cô bé rất hiểu chuyện."

Ông Phong vừa đi khỏi, Thẩm Lạc Lạc liền lo lắng ngồi xuống cạnh giường, hai mắt xót ruột nhìn vết thương trên người anh: "Dạ Minh, anh bị thương sao rồi? Có nghiêm trọng không?"

"Sao em tìm tới được đây vậy?" Phong Dạ Minh hiếu kỳ hỏi.

"Là cấp dưới của anh nói cho em biết, anh ấy nói anh đang nằm viện nên em tới tìm anh."

Phong Dạ Minh nghĩ thầm, nhất định là khi ở trên thuyền anh nhận được tin nhắn của cấp dưới, lỡ lời nói một câu nên cậu ta mới nói cho cô biết, bảo cô tìm tới đây.

"Anh không sao, đừng lo lắng." Phong Dạ Minh nói xong liền nhìn về phía cửa phòng, Dạ Nghiên Tịch đi đâu rồi?

"Dạ Minh, anh về rồi em thực sự rất vui." Thẩm Lạc Lạc nói xong, vừa kích động vừa e thẹn nhìn anh.

Phong Dạ Minh cũng bật cười, giơ tay xoa đầu cô: "Em yên tâm, anh em không còn, anh chính là anh trai em, khi anh ấy ra đi, anh đã hứa với anh ấy sẽ chăm sóc em cả đời."

Khóe mắt Thẩm Lạc Lạc ngân ngấn lệ, cô gật đầu: "Vâng!"

Ngoài cửa, Dạ Nghiên Tịch vừa hay đi qua, cô muốn tới thăm anh, nhìn qua cửa sổ thì thấy Phong Dạ Minh đang xoa đầu cô gái kia, ánh sáng ánh lên trong mắt, cô nhất định không nhìn nhầm.

Đó là vẻ thương cảm đối với cô gái ấy.

Dạ Nghiên Tịch lập tức quay người bước đi, bên cạnh anh đã có người chăm sóc, chắc cũng không tới lượt cô đâu.

Dạ Nghiên Tịch không rời đi, cô chỉ tới tầng lầu khác, ở đó cấp dưới của Mạc Hạo đang làm phẫu thuật, Đội trưởng Chu cũng đang ở đó thảo luận vấn đề này.

Thấy Dạ Nghiên Tịch tới, Đội trưởng Chu lập tức gọi cô lại: "Nghiên Tịch, sao cô lại tới đây, Dạ Minh đâu? Vết thương của cậu ấy sao rồi?"

"Anh ấy chỉ bị ngoại thương, nằm nghỉ ngơi vài ngày là được." Dạ Nghiên Tịch ung dung trả lời, "những người khác sao rồi?"

"Vẫn ổn, không có nguy hiểm tính mạng." Đội trưởng Chu dứt lời, cảm kích nói: "Cũng may có mọi người ở đây, nếu không lực lượng cảnh sát của chúng tôi sẽ không thể giành được thắng lợi lớn như vậy."

"Đây là việc chúng tôi nên làm." Mạc Hạo trả lời.

"Được rồi, tôi về trước xử lý công việc, ở bệnh viện, mọi người hãy dốc sức điều trị cho những người bị thương."

Đội trưởng Chu rời đi, Mạc Hạo liền nhìn tới: "Sao rồi? Không đi chăm sóc cậu ấy sao?"

Dạ Nghiên Tịch hơi bối rối nhưng vẫn mỉm cười: "Bên cạnh anh ấy có người chăm sóc rồi."

Trong ánh mắt Mạc Hạo cũng lộ ra nụ cười hiểu ý: "Cậu ấy là người rất tốt, Nghiên Tịch, em có thể nắm bắt."

Dạ Nghiên Tịch má ửng hồng, trong đầu lại là hình ảnh Phong Dạ Minh và cô gái ban nãy.

Không phải cô không có lòng tin đi tranh giành mà là về vấn đề tình cảm, cô không gượng ép bao giờ, nếu như có cô gái tốt hơn ở bên cạnh anh ấy.

Cô cũng chỉ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Dạ Nghiên Tịch ở chỗ Mạc Hạo, chỉ có điều cô cũng biết phải làm gì, chỉ ngẩng đầu nhìn bác sĩ y tá đi qua đi lại trong bệnh viện.

Trong phòng của Phong Dạ Minh, anh đang nghe Thẩm Lạc Lạc nói về những việc gần đây của mình, cô đã tốt nghiệp đại học và làm việc ở một công ty thương mại, do vẫn còn dì quan tâm giúp đỡ nên cuộc sống của cô cũng không tới nỗi nào.

Phong Dạ Minh thấy cô có cuộc sống như vậy cũng mừng thay cho cô, đồng thời nghĩ tới những tháng ngày đen tối trước đây, anh tận mắt nhìn thấy người anh em tốt nhất của mình xông lên chắn đạn cho anh nên rơi xuống biển sâu, những câu nói cuối cùng của cậu ấy vẫn vang vọng trong không khí.

Đó là hãy chăm sóc em gái của cậu ấy.

Phong Dạ Minh hàng năm đều gửi tiền cho Thẩm Lạc Lạc, giúp cô hoàn thành sự nghiệp học tập, giúp cuộc sống của cô ấy không còn gì phải lo nghĩ.

Anh làm vậy đã sáu năm, vì thế khi Thẩm Lạc Lạc đứng trước mặt anh, anh thực sự không nhận ra cô.

Khi họ về nước tụ tập gặp mặt cô mới mười bốn tuổi. Khi đó anh chẳng qua cũng mới hai mươi hai, trong bộ đội đặc chủng binh, anh và anh trai của cô ấy - Thẩm Kiệt là anh em tốt, tốt tới mức có thể mặc chung một chiếc quần, ăn chung một tô mì. Trong nhiệm vụ sáu năm trước, họ tác chiến trên biển, đối thủ là binh đoàn lính đánh thuê vô cùng dũng mãnh, để hoàn thành nhiệm vụ bí mật này, trong hỏa lực hung mãnh của địch, Thẩm Kiệt đã mở đường máu bảo vệ anh nhảy xuống biến, giúp anh giành được một tia hy vọng sống, nhảy xuống thuyền của đồng đội, dẫn họ giành lại tài liệu về lại đơn vị.

Vì thế, anh coi Thẩm Lạc Lạc là em gái ruột của mình, sẽ chăm sóc cô ấy cả đời, bảo vệ cô chu toàn.

Thẩm Lạc Lạc thấy bên cạnh anh không có người chăm sóc, cô liền nói: "Anh Dạ Minh, em ở lại chăm sóc anh nhé."

"Không cần đâu, nếu em bận thì cứ đi làm việc của mình đi."

"Không bận, em đang nghỉ phép." Thẩm Lạc Lạc lắc đầu, ánh mắt kiên định.

Ánh mắt Phong Dạ Minh liếc nhìn ra ngoài cửa, Dạ Nghiên Tịch sao vẫn chưa xuất hiện, có điều anh nghĩ chắc cô tránh mặt, cô biết Thẩm Lạc Lạc ở đây.

Không lẽ cô đã hiểu nhầm rồi?

"Lạc Lạc, em giúp anh đi tìm một người, anh có chuyện muốn nói với cô ấy." Phong Dạ Minh nói với Thẩm Lạc Lạc.

"Tìm ai? Bác sĩ sao?" Thẩm Lạc Lạc liền đứng dậy.

"Không phải, em xuống dưới lầu hỏi thăm xem có cô gái nào tên là Dạ Nghiên Tịch không, bảo cô ấy tới đây một lát."

Thẩm Lạc Lạc vừa nghe tìm một cô gái, nụ cười trong đáy mắt lập tức cứng đơ vài giây, cô cười hỏi: "Anh Dạ Minh, em có thể chăm sóc anh."

Phong Dạ Minh mỉm cười: "Lạc Lạc, cô ấy là chị dâu tương lai của em, hai người làm quen một chút."

Nụ cười trong đáy mắt Thẩm Lạc Lạc, thì ra anh Dạ Minh có bạn gái rồi?

"Vâng, em đi tìm cô ấy." Thẩm Lạc Lạc đẩy cửa bước ra, ánh mắt ánh lên vẻ hụt hẫng rõ rệt, cô cắn chặt môi hồng che giấu đi sự bi thương và hoảng loạn.

Sao anh ấy lại có bạn gái chứ?

Thẩm Lạc Lạc là một cô gái thiếu thốn tình cảm, trước đây cô cùng anh trai sống nương tựa vào nhau, cô còn nhớ rất rõ rằng khi lần đầu tiên nhìn thấy Phong Dạ Minh, đó là lần anh trai cô dẫn anh ấy cùng ra ngoài ăn cơm.

Cô ngồi trước bàn, nhìn chàng trai cao lớn, khôi ngô tuấn tú đó bước vào, cho dù khi đó anh còn rất trẻ nhưng trên người anh có khí chất khiến cô vừa nhìn đã rung động.

Có một số người, cả đời này chỉ lần đầu gặp mặt đã xác định yêu.

Có một số người, nhìn một lần sẽ trở thành tình yêu vĩnh viễn theo đuổi cả đời.

Phong Dạ Minh chính là người mà cô luôn chờ đợi, nhưng bây giờ khó khăn lắm cô mới đợi được anh, anh lại có bạn gái rồi.

Thẩm Lạc Lạc tới tầng bên dưới, nhìn thấy một nhân viên cảnh sát, cô gọi anh ta lại: "Chào anh, cho hỏi anh có biết cô Dạ Nghiên Tịch ở đâu không?"

"Cảnh sát Dạ ở bên kia." Nhân viên cảnh sát đó liền chỉ về một phương hướng.

Thẩm Lạc Lạc nghe xong không khỏi ngạc nhiên, thì ra bạn gái của anh ấy là một nhân viên cảnh sát sao? Cô bước liền đi, khi nhìn thấy ở hành lang chỉ có một cô gái đang ngồi trên ghế, cô liền bước tới.

Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy cô khẽ sững người, cô ấy chẳng phải là cô gái ở trong phòng Phong Dạ Minh sao?

"Cho hỏi, cô có biết cảnh sát Dạ Nghiên Tịch ở đâu không?"

Dạ Nghiên Tịch mặc một bộ đồ bó người, điều này khiến Thẩm Lạc Lạc không biết rằng cô chính là người mình cần tìm.

Dạ Nghiên Tịch mỉm cười: "Tôi chính là Dạ Nghiên Tịch, có việc gì không?"

Thẩm Lạc Lạc ngạc nhiên nhìn cô gái toàn thân toát lên khí chất lạnh lùng trước mặt, trên người cô ấy không thấy mấy vẻ dịu dàng nữ tính mà là khí chất vô cùng mạnh mẽ của quân nhân.

"Là anh Dạ Minh tìm cô." Thẩm Lạc Lạc chớp mắt quan sát cô, trong lòng nghĩ thầm, anh Dạ Minh thích người như cô ấy sao?

Dạ Nghiên Tịch không ngờ anh lại bảo cô gái này tới tìm cô, cô gật đầu: "Được thôi, bây giờ tôi qua liền, anh ấy không có vấn đề gì chứ?"

"Anh ấy không sao, anh ấy chỉ nói có việc tìm cô." Sau lưng, Thẩm Lạc Lạc trả lời, ánh mắt vẫn quan sát cô.

Dạ Nghiên Tịch vẫn mặc bộ đồ bó sát màu đen tối qua, vóc dáng cao ráo hoàn hảo, ngũ quan của cô xinh đẹp thanh tú, khi trang điểm cũng sẽ là một mỹ nhân xinh đẹp nổi bật.

Ánh mắt Thẩm Lạc Lạc ánh lên vẻ ngưỡng mộ, nhưng lúc này trong nội tâm cô vô cùng phức tạp.

Cô thậm chí nghĩ rằng, có khi nào một ngày nào đó Phong Dạ Minh sẽ chia tay với cô ấy không, như vậy cô sẽ có cơ hội tới bên cạnh anh.