Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 147: Cung lão gia lo việc

"Dạ Tiêu, đừng trách ông tàn nhẫn, cũng đừng trách ông vô tình, gia tộc của chúng ta giống như một đế quốc cổ đại vậy. Vì tranh đoạt ngôi vị cao nhất mà không từ thủ đoạn giết cha giết anh, hai người chú của con an phận đến già thì cũng coi như thôi, tuổi ta cũng đã cao, đã bước một chân vào quan tài rồi. Ta lo cho con, một khi ta già rồi, phía cha mẹ con lại không giúp nổi con, con chỉ có thể dựa vào chính mình thôi, mà mình con thì đối phó sao được với nhiều người như vậy chứ?." Bàn tay già nua của Cung lão gia nắm lấy tay hắn, tận tình khuyên bảo nhiều như vậy, đôi mắt cũng ánh lên vẻ trông đợi và mong chờ.

Cung Dạ Tiêu nhìn ông hắn, trong lòng nhất thời hỗn loạn, hắn vốn định nói gì đó nhưng lại nuốt xuống.

"Ông à, ông đừng lo lắng, công ty giao cho con thì ông cứ yên tâm." Cung Dạ Tiêu kiên định trả lời.

Cung lão gia gật đầu, vô cũng tín nhiệm nhìn hắn: "Giao cho con thì ông yên tâm rồi."

"Ông à, ông chỉ cần để ý giữ gìn sức khỏe là tốt rồi, còn mọi chuyện cứ để con xử lí." Cung Dạ Tiêu nói xong, nhìn thời gian một chút: "Công ty còn có một cuộc họp, con đi trước đây."

"Được, đi đi!" Cung lão gia để hắn rời đi.

Cung Dạ Tiêu vừa đi, quản gia liền ôm một tập tài liệu đến rồi đưa kính lão cho Cung lão gia: "Lão gia, ông thật sự không muốn nói cho thiếu gia biết sao?"

"Um! Lòng tự trọng của đứa bé này rất lớn, hơn nữa nó lại còn rất sĩ diện. Nếu như làm mối cho nó thì nó nhất định sẽ không chịu, hiện giờ, chỉ có thể để ta thay nó chọn một người vợ đủ tư cách thôi, chọn được rồi thì cứ để cô gái kia tự tìm đến nó đi! Bọn trẻ ý mà, càng gặp nhau một cách đặc biệt càng có tình cảm mãnh liệt."

Nói xong, ông ấy đeo kính lão lên, cầm lên tập tài liệu thứ nhất lên, vị quản gia đứng một bên nói: "Toàn bộ chỗ này là tư liệu của các thiên kim tiểu thư trong các gia tộc Đông Phương giàu có trên toàn thế giới mà tôi thu thập được, trong đó đã chọn ra mười cô gái, lão gia ông cứ chọn từ từ."

"Ông nói xem, ta chọn rồi thì liệu chúng sẽ thích Dạ Tiêu nhà ta chứ?"

"Lão gia à, ông chỉ cần chọn là được rồi, tôi thấy thiếu gia của chúng ta nhất định sẽ khiến bọn họ thích cậu ấy."

"Cũng phải, cháu ta vừa ưu tú vừa anh tuấn, có thể không thích được sao?" Cung lão gia tự tin nói xong, liền cầm tập tài liệu lên chọn.

Khoảng bốn rưỡi chiều, vừa hay Cung Dạ Tiêu phải đi vòng qua trường học nên hắn đón Tiểu Trạch đến công ty luôn, hắn lùi một cuộc họp xuống năm giờ, trong lúc họp, hắn cũng để Tiếu Trạch vào phòng họp, cho nó ngồi một mình một ghế để nó tự chơi.

Trình Ly Nguyệt nhận được điện thoại của Nhan Dương nói rằng Tiểu Trạch đã được đón về rồi nên cũng yên tâm.

Linda hết sức hài lòng về hai bản bản phác họa cô nộp, giơ hai ngón tay cái về phía cô: "Ly Nguyệt, chị biết em sẽ không khiến chị thất vọng mà. Có điều, đơn hàng của công ty càng ngày càng nhiều, chị sẽ chia một ít cho người khác thiết kế, em cố lên, tiền lương của tháng này chị sẽ tăng cho cô gấp đôi."

Trình Ly Nguyệt vừa nghe thấy được tăng lương, mắt liền sáng lên: "Thật sao?"

"Thật, lúc lương về tới thẻ thì cô sẽ biết thôi." Trình Ly Nguyệt không khỏi than khổ một tiếng, chống tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Ôi, tiền mà chúng ta liều sống liều chết kiếm cả một năm cũng chỉ đủ trả một bữa sáng cho người giàu thôi."

"Ai ăn bữa sáng đắt như vậy?" Linda tò mò hỏi.

"Còn có thể là ai chứ? Cung Dạ Tiêu." Trình Ly Nguyệt hừ nói.

"Người ta là phú hào siêu cấp, em đừng oán trách nữa. Này! Em sống cùng hắn, cố gắng tiêu tiền của hắn, còn giữ tiền của mình lại." Linda chỉ điểm cho cô.

"Em muốn tiêu ấy hả? Em không mời nổi anh ta lấy một bữa sáng, em chỉ mua được mấy món ăn bình thường thôi." Trình Ly Nguyệt có chút ủ rũ.

"Được rồi, tiền lương ở công ty của em cũng được coi là nhiều rồi, không sánh được với người giàu nhưng vẫn tốt hơn những người bình thường mà." Linda vỗ vỗ bả vai cô: "Chừng nào em được gả cho Cung Dạ Tiêu thì em sẽ một bước lên tiên luôn."

Trình Ly Nguyệt chợt giật mình rồi run lên một chút. Nếu là trước đây thì nhất định cô sẽ thẳng thừng phản bác, khẳng định không lấy chồng. Nhưng hiện giờ, lời vừa tới miệng thì liền bị nuốt xuống.

Không thể tiếp tục bài xích cái vấn đề lấy chồng này như vậy được, thực ra Trình Ly Nguyệt cũng từng nghĩ tới rồi, nếu có thể cho Tiểu Trạch một gia đình trọn vẹn hạnh phúc thì có gì không tốt chứ? Chỉ cần Cung Dạ Tiêu đồng ý lấy thôi, mà lần trước hắn cũng từng nhắc tới rồi, chỉ cần cô nguyện gả cho hắn thì hắn nguyện lấy cô.

Cô lắc lắc đầu, cảm thấy bây giờ nghĩ tới chuyện này hình như hơi sớm.

"Linda, tại sao chị không lấy chồng?"

"Chị muốn hưởng thụ cuộc sống độc thân, tự do, không chịu ràng buộc." Linda cười nói.

Thật ra Trình Ly Nguyệt cũng hiểu cô, con trai của Linda đã lớn rồi, hơn nữa bước vào độ tuổi bốn mươi, nhân duyên tốt, bạn bè nhiều, chẳng ngày nào cô đơn, cứ chơi như vậy tới giá cũng là một kiểu lựa chọn.

Mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình, người ngoài không có quyền can thiệp, mà cũng can thiệp không nổi.

Năm rưỡi, lại nhận được điện thoại của Nhan Dương: "Trình tiểu thư, Cung tổng bảo cô ra cổng chờ, vệ sĩ của ngài ấy sẽ đến đón cô đi ăn cơm?"

"Anh ấy đâu?"

"Cậu ấy vẫn còn đang họp."

"Con tôi đâu?"

"Tiểu thiếu gia đang chơi trong phòng họp."

Trình Ly Nguyệt nghe xong, không khỏi buồn cười, Cung Dạ Tiêu đang định bồi dưỡng con trai có kế thừa công ty của hắn sao? Tiểu Trạch mới ba tuổi rưỡi, có quá sớm không?

Thẩm gia.

Thẩm Quân Dao cùng mẹ đưa một nhóm phu nhân giàu có về nhà chơi mạt chược, Thẩm Quân Dao vận may tốt, thay mẹ có kiếm một khoản lớn, số tiền cũng sắp hơn trăm vạn rồi.

Canh bạc của mấy phu nhân nhà giàu, người bình thường không chơi nổi.

Thẩm gia lại có được số vốn liếng này.

Bà Thẩm vừa về nhà mới có thời gian hỏi con gái: "Không phải khi này chơi rất vui về sao? Sao vừa về nhà mặt lại ủ rũ rồi?"

Khi nãy ở trên bàn mạt chược Thẩm Quân Dao quả thực nở mày nở mặt nên quên luôn lí do đến tìm mẹ mình, nhưng lúc này, cô ném cái túi xuống, gương mặt hờn giận nổi cáu nói: "Có người bảo con phiền chết được."

"Ai dám đắc tội với con gái yêu của mẹ?" Bà Thẩm liền tiến lên hỏi.

"Trình Ly Nguyệt vợ trước của Lục Tuấn Hiên, cô ta quay lại rồi."

"Sao cơ? Con đàn bà bị quét ra khỏi cửa kia lại về rồi sao?"

Khuôn mặt bà Thẩm tràn đầy khinh bỉ, giọng nói cũng cực kì coi thường.

Thẩm Quân Dao liền oan ức nói: "Là do cô ta, cô ta vừa về thì đã quyến rũ Tuấn Hiên, tim của Tuấn Hiên bị cô ta câu đi rồi, lại còn dám làm nhục con đủ kiểu nữa."

"Cái gì? Cô lại dám làm như vậy? Cô ta vẫn còn bản lĩnh quyến rũ Tuấn Hiên sao?" Bà Thẩm quả thực nghĩ không thông.

Một người phụ nữ chỉ có hai bàn tay trắng của năm xưa, giờ trở về, không phải cũng chỉ có hai bàn tay trắng thôi sao? Có thể phát tài kiểu gì chứ?

Thẩm Quân Dao có chút tức giận nói: "Mẹ, là mẹ không biết rồi, có hiện trở thành nhà thiết kế trang sức rồi, cũng có chút năng lực, hơn nữa còn sinh một đứa con riêng."

"Cái loại đàn bà này, Tuấn Hiên làm gì còn phản ứng với cô ta chứ?" Bà Thẩm cảm thấy con rể sẽ cảm thấy chướng mắt mới đúng.

"Nhưng vấn để chính là, Tuấn Hiên còn chủ động liên hệ với cô ta, còn mời cô ta ăn cơm, mẹ không biết trước mặt con cô ta kiêu ngạo đến nhường nào đâu. Con mới đi tìm cô ta thôi, cô ta vừa quay người đi đã mách lẻo luôn với Tuấn Hiên rồi." Thẩm Quân Dao nói xong, có cũng không làm bộ trước mặt mẹ mình nữa, cứ thế trút hết những oan ức và oán hận trong lòng ra ngoài.

Bà Thẩm đau lòng ôm cô, an ủi: "Dao Dao, đừng lo lắng, để mẹ xử lí cô ta."

"Mẹ, mẹ muốn làm thế nào?"

"Mẹ có cách của mẹ."

====

End chương 147