Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 312

"Họ tới làm gì trong lòng con đã biết." Cung Dạ Tiêu cười một tiếng.

"Hai đứa con bất hiếu lại muốn giở trò gì sao? Việc trước đây ông còn chưa tính sổ với chúng nó, muốn chia đều tập đoàn Cung Thị, chúng nó rốt cuộc có coi ông ra gì không."

Việc xảy ra sáu năm về trước, sau khi ông Cung bệnh nặng, hai anh em họ liền bày mưu chia đều tài sản của tập đoàn Cung Thị. Ông Cung phát giác ra liền nổi trận lôi đình, loại bỏ quyền thừa kế của họ, hơn nữa không có lệnh của ông không được tham gia vào công việc của tập đoàn Cung Thị, cũng không cho phép họ được ngồi trong hồi đồng quản trị, khiến họ trở thành người nhàn tản.

"Ông, việc trước đây đừng nhắc lại nữa, con nghĩ chú hai và chú ba cũng đã lĩnh ngộ sâu sắc rồi." Cung Dạ Tiêu chỉ lo ông sẽ tức giận mà ảnh hưởng tới sức khỏe.

Ông Cung đành uống một ngụm trà, lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Nhan Dương dẫn Cung Nghiêm và Cung Húc đi vào.

Cung Dạ Tiêu đứng dậy, chào một tiếng: "Chú hai, chú ba, hai chú tới rồi!"

Cung Nghiêm và Cung Húc liếc mắt nhìn anh một cái sau đó lập tức hồ hởi nhìn về phía ông Cung, Cung Húc tò mò hỏi: "Ba, sao ba lại tới đây?"

Cung Nghiêm tiếp lời: "Đúng vậy! Ba khiến chúng con lo lắng quá, phải vội vàng tới tìm gặp ba."

"Tôi còn khỏe lắm, chỉ là tới nói chuyện với Dạ Tiêu thôi, các anh tới đây làm gì?" Ông Cung quay đầu nhìn hai đứa con vô tích sự của mình.

"Ba, chúng con cũng chỉ là lo lắng cho ba mà thôi." Cung Húc lập tức mỉm cười, nhưng rất gượng gạo.

"Dạ Tiêu, ông không sao chứ?" Cung Nghiêm nhìn Cung Dạ Tiêu, hỏi anh.

"Ông rất khỏe, đương nhiên là không sao." Cung Dạ Tiêu bình tĩnh trả lời.

"Ba, vừa hay ba cũng ra ngoài, hay là trưa nay chúng ta cùng ăn cơm? Lâu rồi chúng ta chưa ăn cơm bên ngoài." Cung Nghiêm đề nghị.

"Trưa nay tôi có hẹn với bạn, các anh cứ bận việc của mình đi."

"Ba, ba hẹn với ai vậy? Chúng con có thể cùng tham gia được không?"

"Không được." Ông Cung lập tức từ chối.

Việc này khiến sắc mắt Cung Nghiêm và Cung Húc không ngừng biến đối, họ ý thức sâu sắc được rằng địa vị của họ trong lòng ông Cung đã rất nhẹ.

"Chú hai, chú ba, hai chú ngoài việc tới thăm ông ra còn có việc gì khác không?" Cung Dạ Tiêu mỉm cười hỏi.

"Không có việc gì thì không thể tới được sao? Sao vậy? Thực sự tưởng rằng tập đoàn Cung Thị này là của một mình anh sao? Chúng tôi không dám tới sao?" Cung Húc lập tức tưởng rằng Cung Dạ Tiêu có ý đuổi họ về, liền lên tiếng gây khó dễ.

Cung Dạ Tiêu vẫn mỉm cười không đổi, nhưng ông Cung thì đập mạnh tay xuống bàn nhìn Cung Húc: "A Húc, anh câm miệng, anh còn dám nhắc tới tập đoàn Cung Thị sao? Nếu năm xưa tôi không ngăn cản, hai anh sớm đã chia tập đoàn Cung Thị ra làm đôi rồi, cũng không biết công ty sẽ có cái tên vớ vẩn nào nữa."

"Ba, đó đã là việc của sáu năm về trước rồi, lẽ nào ba không quên đi dược sao?" Cung Húc uất ức nói.

Cung Nghiêm cứ nhìn bộ dạng không biết nặng nhẹ của em trai mình cũng không hề ngăn cản, vừa hay ông cũng muốn dò hỏi tin tức từ ba mình.

"Quên? Việc này tôi còn phải mang vào quan tài nói cho mẹ các anh nghe, xem bà ấy đã sinh ra hai đứa con bất hiếu như thế nào." Ông Cung có chết cũng không thể tha thứ việc này.

Cung Nghiêm mặt biến sắc, anh gần như có thể chắc chắn ba mình tới để trao đổi về vấn đề ba mươi phần trăm cổ phần trong tay, đại khái đã giao hết cho Cung Dạ Tiêu rồi, việc này khiến ánh mắt ông ta ánh lên vẻ tàn nhẫn.

Cung Húc lúc này cũng không còn gì để nói, nghiến chặt răng, nhẫn nhịn nhìn ba mình, đồng thời lại ngẩng đầu nhìn Cung Dạ Tiêu, ánh mắt thoáng vẻ giận dữ: "Cung Dạ Tiêu, rốt cuộc mày đã nhồi nhét cho ông thứ gì, khiến ông ghét chúng tao tới vậy."

Cung Húc muốn đổ toàn bộ những việc này lên đầu Cung Dạ Tiêu.

Cung Dạ Tiêu sắc mặt lạnh nhạt: "Chú ba, chú nói vậy là có ý gì?"

"Ý gì sao? Mày chắc chắn muốn chiếm số cổ phần trong tay ba làm của riêng! Đừng tưởng rằng tao không biết mày định làm gì! Mày định kiểm soát toàn diện tập đoàn Cung Thị!" Cung Húc chỉ vào Cung Dạ Tiêu quát mắng.

Cung Dạ Tiêu nheo mắt, sự lạnh lùng tàn nhẫn xuất hiện trong đáy mắt: "Chú ba, lẽ nào chú cho rằng bây giờ cháu không thể đại diện cho toàn bộ tập đoàn Cung Thị sao?"

Lời nói mạnh mẽ, rất có trọng lượng.

Nghe vậy, Cung Húc lập tức nghẹn lời, đúng vậy, không có cổ phần của ông Cung, Cung Dạ Tiêu cũng nắm giữ sáu mươi phần trăm cổ phần, anh chính là người cầm quyền thực sự.

Cung Nghiêm cũng không ưa đứa cháu ngông cuồng Cung Dạ Tiêu này, ông ta lạnh lùng nói: "Cung Dạ Tiêu, anh ăn nói thế nào với chú ba của anh vậy, anh có còn xem hai trưởng bối chúng tôi ra gì nữa không? Ông còn ở đây, sao anh có thể ngông cuồng như thế chứ?"

"Là người thừa kế của nhà họ Cung, khí thế này đương nhiên phải có, tôi rất hài lòng với cá tính của Dạ Tiêu." Ông Cung lập tức bảo vệ cháu nội mình.

Nghe vậy hai anh em thực sự không còn gì để nói.

Rõ ràng trong lòng ba mình, vị thế của hai người họ cộng lại cũng không bằng một mình Cung Dạ Tiêu, lúc này, họ đã thua tâm phục khẩu phục.

"Ba, bữa trưa nể mặt chúng con, mọi người cùng ăn một bữa nhé! Chúng con mời!" Cung Nghiêm nói với ba mình.

"Không được. Hai anh về đi!" Ông Cung không muốn nể mặt.

Cung Nghiêm và Cung Húc trước khi về, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Cung Dạ Tiêu, ánh mắt ấy bao gồm vô số tâm tư, nhưng tuyệt đối không hề có thiện ý.

Cung Nghiêm, Cung Húc vừa đi khỏi, ông Cung liền thở dài nhìn Cung Dạ Tiêu: "Con nhìn xem hai người chú của con, con chắc chắn sau này có thể ứng phó chứ?"

"Ông yên tâm đi, con sẽ không quá làm khó cho họ đâu." Cung Dạ Tiêu nhẹ nhàng trả lời.

"Ông thì lo lắng bọn họ làm khó dễ con, con là người vai dưới, sợ con sẽ khó xử."

"Con sẽ không quan tâm tới những điều này đâu." Cung Dạ Tiêu lạnh lùng nói, khi anh đương đầu với muôn vàn khó khăn để ngồi vào chức vị này cũng có không ít người không phục, chửi rủa, nói anh lạnh lùng vô tình, đạp lên lưng người đi trước để giành chức giành quyền, không tôn trọng người bề trên, anh chỉ lạnh lùng đối mặt, không bao giờ để bụng.

Ông Cung khen ngợi nhìn anh: "Con nghĩ được như vậy là tốt." Nói xong ông lại nhìn thời gian: "Tới lúc hẹn cô bé đó rồi nhỉ?"

"Con vốn định hẹn cô ấy đi ăn trưa, ông cùng đi nữa là được." Cung Dạ Tiêu mỉm cười, nhưng anh vẫn lo lắng Trình Ly Nguyệt sẽ sợ hãi không muốn đi.

Vì thế tốt nhất anh sẽ không gọi điện! Lát nữa để trợ lý đi đón cô là được, dù sao thì mọi việc có anh, ông anh sẽ không thể làm khó dễ cô được.

Trình Ly Nguyệt lúc này đang ở nhà đợi tới giờ hẹn đi ăn cơm cùng Cung Dạ Tiêu, cô không ăn sáng, chỉ uống sữa, lúc này đang rất đói.

Trước đây có con ở nhà, cô có thế nào đi nữa cũng rất nhiệt tình nấu ăn sáng, bây giờ lười hết thuốc chữa rồi.

Cô nghĩ, có công việc vẫn tốt hơn, nếu không giờ giấc của cô sẽ bị đảo lộn tất cả, hiện giờ cô lười đến mức không có động lực.

Lúc này, điện thoại của cô đổ chuông, cô cầm lên xem, vội nghe máy: "Alo!"

"Anh nhờ Nhan Dương tới đón em." Giọng Cung Dạ Tiêu vọng tới.

"Vâng!" Trình Ly Nguyệt mỉm cười đáp.