Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 446

“Được!” Tịch phu nhân gật đầu, nói với Trình Ly Nguyệt: “Ly Nguyệt, chúng ta vào trong ngồi đã.”

“Vâng ạ.” Trình Ly Nguyệt khoác tay bà ấy đi vào trong.

Nhìn thấy hai mẹ con kia đi vào trong, sắc mặt Trần Hà lập tức xám ngoét, lạnh lùng nói với bà chủ: “Sao lại chỉ tiếp đãi bọn họ mà không tiếp đãi tôi? Tôi cũng là khách quý của tiệm các người.”

“Rất xin lỗi, thân phận khác nhau nên chúng tôi phải đối đãi khác biệt.” Chủ tiệm bình tĩnh nói.

“Gì mà thân phận khác nhau? Lẽ nào thân phận của tôi còn kém hả? Cái cửa hàng này của các người, tôi bảo con trai mở một trăm cái cũng không thành vấn đề.” Trần Hà lập tức khoe khang sự giàu có của mình.

Chủ tiệm lập tức bật cười: “Đúng, nhà họ Lục chính là đại phú hào bậc nhất.”

“Nếu cô đã biết như vậy, sao còn không mời hai mẹ con kia ra rồi đuổi ra ngoài đi.” Trần Hà thấy chủ tiệm kính cẩn với mình như vậy nên lập tức đưa ra yêu cầu.

“Rất xin lỗi, nếu hôm nay thật sự phải mời một trong hai người ra ngoài, vậy chắc chắn là phu nhân bà rồi.” Chủ tiệm nói vô cùng khéo léo.

“Cô nói cái gì? Mời tôi đi khỏi đây? Dựa vào cái gì?” Trần Hà lập tức không vui tức giận nói.

Chủ tiệm lập tức kéo bà ta một cái: “Bà cùng tôi qua bên này một lát.”

Trần Hà tức giận cùng bà ta đến bên cạnh cửa sổ, tránh khỏi tầm mắt của nhân viên phục vụ, chủ cửa hàng thở dài: “Lục phu nhân, tôi biết nhà họ Lục có tiền, nhưng bà biết vị phu nhân vừa vào trong kia là ai không?”

“Tôi mặc kệ bà ta là ai, Trần Hà tôi còn sợ bà ta chắc?”

Chủ tiệm chỉ muốn dọa cho Trần Hà một trận, đạp tan sự hống hách của bà ta. Dù sao những lần Trần Hà đến đây đặt quần áo, đã không ít lần ức hiếp bà: “Vậy tôi có thể nói cho bà, bà nên tránh xa bà ấy ra, nếu không, gây ra phiền phức gì thì đến con trai bà cũng không giải quyết nổi đâu.”

“Vì sao? Bà ta là ai chứ!” Trần Hà lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt.

Chủ tiệm lập tức ghé sát tai bà ta, khẽ nói: “Bà ấy là một trong những người có quyền lực nhất ở nước ta.”

Trần Hà lập tức hoảng sợ nhìn chủ cửa hàng: “Bà ta là ai?”

“Bà ta là em gái của đương kim tổng thống, cũng là công chúa vô cùng cao quý của nước ta.” Chủ tiệm vui vẻ nói cho bà ta.

Chân Trần Hà bỗng nhiên mềm nhũn, đầu óc choáng váng, vẻ mặt trở nên vô cùng hoảng sợ: “Cô nói cái gì? Bà ta... bà ta là công chúa? Vậy... vậy con gái bà ta thì sao?”

“Đương nhiên là tiểu công chúa rồi.” Chủ tiệm mỉm cười, vừa rồi nhìn thấy cô gái xinh đẹp bên cạnh Tịch phu nhân, bà ta biết đó nhất định là tiểu công chúa của nước mình.

“Cái gì? Không thể nào, không thể có chuyện đó... Trình Ly Nguyệt là con gái của công chúa?” Giọng nói của Trần Hà trở nên run rẩy, đáy mắt tràn đầy nỗi kinh hãi.

“Lục phu nhân, vừa rồi sao bà lại mạo phạm hai mẹ con bọn họ, chốc nữa tôi đi vào trong thay mặt bà xin lỗi bọn họ.”

Lời của chủ tiệm đã nhắc nhở bà ta, vừa rồi sao bà ta lại đắc tội với hai người kia, còn nói những lời nhục mạ, mắng chửi công chúa: “Tôi...”

Trời ơi! Bà ta hoàn toàn không dám nhắc lại những lời mắng chửi ban nãy nữa. Bây giờ nghĩ lại, bà ta cũng thấy run sợ.

Người trong hoàng thất, con trai bà sao có thể đắc tội nổi? Càng khiến bà ta không dám chấp nhận chính là, sao Trình Ly Nguyệt có thể là con gái của công chúa trong hoàng thất được?

Chuyện này quả thực khiến bà ta vô cùng sợ hãi.

“Ừm, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.” Trần Hà lập tức muốn chuồn khỏi đây, dù sao nếu bảo bà ta xin lỗi, bà ta chắc chắn không làm được.

“Vậy được! Có thời gian lại đến.” Chủ tiệm thở phào một hơi, nhìn bộ dạng hoảng sợ của Trần Hà, trong lòng bà ta rất thỏa mãn.

Bên trong phòng làm việc, Trình Ly Nguyệt cũng tranh thủ kể cho mẹ về cuộc hôn nhân đầu tiên của mình, cả chuyện cổ phần của ba cô. Tuy đã từng tiếp xúc với Cung Dạ Tiêu từ năm năm trước, nhưng chuyện này vẫn khiến cô khó mà mở miệng.

Tịch phu nhân nghe xong, liền vô cùng tức giận: “Cái nhà đó quá đáng lắm rồi, sao có thể đối xử với con như vậy?”

“Mẹ yên tâm đi! Cung Dạ Tiêu sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu.” Trình Ly Nguyệt an ủi bà.

“Mẹ cũng không muốn tha cho bọn họ, về sau mẹ sẽ bảo anh con điều tra tập đoàn Lục thị này, đúng là quá hống hách rồi.”

“Không cần đâu mẹ, anh con quá bận rồi, đừng để anh ấy hao tâm nữa, có Dạ Tiêu giúp con là được rồi.” Trình Ly Nguyệt an ủi mẹ: “Mẹ, đừng tức giận nữa.”

Lúc này, chủ tiệm mở cửa bước vào. Vừa đi vào bà ta đã áy náy nhìn Tịch phu nhân: “Phu nhân, xin lỗi bà, vừa rồi tôi đã tiết lộ thân phận của bà cho vị phu nhân kia, tôi nghĩ về sau bà ta tuyệt đối không dám mạo phạm bà nữa.”

Trình Ly Nguyệt ngẩn người, bà ta này đã nói thân phận của mẹ cho Trần Hà rồi?

“Vậy bà ta có nói gì không?”

“Bị dọa cho chạy mất rồi, bà ta vừa nghe thấy bà là công chúa, còn vị tiểu thư bên cạnh bà là tiểu công chúa, thì sắc mặt liền xanh lét.”

Tịch phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Loại người như bà ta, nên dọa cho một trận, đừng tưởng rằng bà ta có thể khinh thường bất cứ người nào.”

Trình Ly Nguyệt nhìn mẹ, phát hiện ra bà ấy đã trở nên uy nghiêm, vô cùng có khí thế.

Chủ tiệm lập tức mỉm cười đi qua: “Đúng vậy, bà đừng tức giận nữa, năm nay ra rất nhiều mẫu mới, tôi lấy album cho bà chọn nhé!”

“Được!” Tịch phu nhân cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Trình Ly Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, cô vốn không muốn nói ra những chuyện lúc trước của mình khiến mẹ phiền lòng, nhưng thật không may lại gặp phải Trần Hà.

Lúc này Trần Hà đang vội vàng rời khỏi tiệm may. Vừa nhìn thấy ba chiếc xe có rèm che màu đen đỗ ở ngoài cửa, bà ta liền chột dạ chậm dãi chạy đến chiếc xe của mình, kéo cửa ra ngồi vào trong đó.

Bà ta duỗi tay ra vỗ ngực, vẫn chưa hết sợ.

“Phu nhân, bà làm sao vậy?” Tài xế quay đầu lại hỏi.

“Không... không sao, bây giờ đưa tôi đến chỗ con trai tôi.” Trần Hà cảm thấy nhất định phải nói chuyện này cho con trai. Lúc này bà ta rất hối hận, bởi vì không thể thừa nhận những tội lỗi năm đó của nhà họ Lục bọn họ, vì vậy mỗi lần nhìn thấy Trình Ly Nguyệt, bà ta liền muốn đổ mọi lỗi lầm lên đầu Trình Ly Nguyệt. Nhưng không ngờ lần này lại biết được thân phận của cô, còn có mẹ là công chúa trong hoàng thất.

Bà ta đúng là bị dọa cho mất nửa cái mạng. Bình thường bà ta dám khoe khoang, hống hách trước mặt một số phu nhân khác, còn với người trong hoàng thất, bà ta không dám động đến.

Hiện tại trong lòng Trần Hà tràn đầy nghi ngờ. Trình Ly Nguyệt làm sao có thể là con gái của công chúa hoàng thất chứ? Chẳng lẽ Trình Ly Nguyệt là con gái riêng của công chúa ư?

Dù có thật hay không thì lần này bà cảm thấy vận may của Trình Ly Nguyệt đã đến. Cô ta bám víu được vào Cung Dạ Tiêu, giờ lại có bà mẹ hoàng thất, con trai mình cũng trả lại cho cô ta mười lăm phần trăm cổ phần rồi.

Trời ạ! Nếu không phải năm đó bọn họ nhầm lẫn khiến Cung Dạ Tiêu ngủ với cô ta thì cô ta làm gì có cái phúc mà sinh con cho nhà họ Cung? Có đứa con thì mới quen biết Cung Dạ Tiêu, rồi mới ở bên cạnh hắn.

Nói đến chuyện này, Trần Hà thầm nghĩ có phải Trình Ly Nguyệt nên cảm ơn bọn họ một tiếng mới đúng?