Nhóm nhân viên phục vụ ở bên cạnh cũng vô cùng lúng túng, đúng là rừng rộng chim nào cũng có, những người khách biến thái thế này họ cũng gặp phải không ít lần, bây giờ họ cũng chỉ có thể tới khuyên can bọn họ nói nhỏ tiếng thôi.
Chỉ có điều người đàn ông tên Nguyên Ca kia dường như không phải là người biết quan tâm tới địa điểm, anh ta bị chiếc váy ngắn sát mông Lý Nhã mặc lôi cuốn, chỉ muốn ngay lập tức muốn làm gì cô thì làm, còn Lý Nhã lần này tới đây cũng chính là vì người đàn ông này mời cô tới nơi sang trọng này để ăn cơm.
Lý Nhã mặc dù bình thường cũng là người hết sức dễ dãi, nhưng bị đàn ông sàm sỡ trước mặt bao người thế này cô cũng cảm thấy rất không vui, khi Nguyên Ca có những hành động sỗ sàng hơn nữa, cô lập tức lo lắng ngăn cản: "Nguyên Ca, đừng làm vậy!"
"Mẹ kiếp, cô có muốn ăn cơm nữa hay không?" Nguyên Ca bỗng nổi giận, anh ta bỏ tiền ra mời gái, đương nhiên là để thỏa mãn ham muốn cá nhân, sao có thể cho phép cô gái được mời tới từ chối?
Lý Nhã vừa tủi thân vừa sợ hãi, Nguyên Ca lợi dụng chỗ ngồi có một số món đồ trang trí che xung quanh, anh ta muốn thỏa mãn tại đây trước, tâm lý biến thái của một số gã đàn ông đạt tới mức độ nào, hoàn toàn khó lòng đoán biết trước được.
Lý Nhã cuối cùng cũng không thể ngồi yên, cô định không ăn bữa cơm này nữa, cô đứng dậy nói: "Nguyên Ca, xin lỗi, hôm nay tôi có việc bận, tôi về trước đây."
"Mẹ kiếp, cô đi đâu? Vừa rồi cô gọi liền mười hai món ăn, cô không ăn nữa sao?" Gã đàn ông bỗng nhiên thét lên.
Lý Nhã giật nảy mình, cô quyết định không muốn đắc tội anh ta, quay người định đi ra khỏi chỗ ngồi, nhưng anh ta đâu thể cho phép, liền giơ tay kéo cô lại, tát cô một cú trời giáng.
Lý Nhã không chịu đựng được, ngã nhào ra đất, cuống cuồng ôm mặt, khi cô hoảng hốt nhìn ra xung quanh liền sững người, cô nhìn thấy Diệp Tiểu Thi và Lam Ca, mặt cô vốn đang đỏ lúc này lại càng đỏ vì xấu hổ.
Diệp Tiểu Thi nhìn thấy cô còn chưa kịp phản ứng gì thì người đàn ông đánh người đã bước ra, một tay xách Lý Nhã lên: "Không ăn xong bữa cơm này với ông, mày đừng hòng đi đâu được."
Trái tim Lý Nhã lúc này vô cùng đau đớn, không phải vì người đàn ông này đánh cô mà vì sự thảm hại của cô lúc này, giây phút cô mất mặt nhất đều bị Diệp Tiểu Thi và Lam Ca nhìn thấy, điều này khiến cô như rơi xuống vực sâu, lòng tự tôn quét đất.
Lam Ca đã rất phản cảm, anh lập tức đứng dậy gọi nhân viên phục vụ: "Tính tiền."
"Tiên sinh, đồ ăn của ngài vẫn chưa mang lên!" Nhân viên phục vụ tốt bụng nhắc nhở.
"Không ăn nữa, tính tiền luôn đi!" Lam Ca khí khái lên tiếng rồi đưa thẻ cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ vội đi tính tiền cho anh, Lam Ca bước tới bên cạnh Diệp Tiểu Thi, anh thân mật dắt tay cô đi ra ngoài đại sảnh.
Diệp Tiểu Thi quay đầu nhìn Lý Nhã, Lý Nhã cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ. Lúc này Lý Nhã cuối cùng cũng nhìn thấy sự cách biệt giữa cô và Diệp Tiểu Thi, còn cả đàn ông bên cạnh họ nữa.
Diệp Tiểu Thi có Lam Ca, bá tước trẻ tuổi huyết thống cao quý ở bên, còn cô chỉ có những gã đàn ông thô tục này, bị họ chà đạp lên thể xác và lòng tự tôn.
Lam Ca dắt Diệp Tiểu Thi xuống lầu, vừa hay ở cách đây không xa có một nhà hàng đồ ăn tây, Lam Ca nói với cô: "Chúng ta qua nhà hàng bên kia ăn."
Diệp Tiểu Thi gật đầu, cô không có ý kiến gì cả, trong lòng cô đang rất không vui, Lam Ca biết cô sợ hãi vì cách Lý Nhã bị đối xử ban nãy.
"Em đừng cảm thông với cô ta, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, bất luận cô ta phải sống cuộc sống như thế nào cũng đều là do cô ta tự lựa chọn, là cô ta đáng đời." Lam Ca vô cùng lạnh lùng lên tiếng.
Diệp Tiểu Thi cũng không băn khoăn nữa, trước đây cũng vì cô quá lương thiện nên mới để Lý Nhã có cơ hội lấy chứng minh thư của cô tới quán bar, sau đó lại lấy tên cô để mạo danh cô, nhưng lần này cô quyết định khoanh tay đứng nhìn.
Khi tới nhà hàng đồ ăn tây bên cạnh, môi trường ở đây rất yên tĩnh, Lam Ca gọi lại món, anh quyết định đợi tham gia xong hôn lễ của Trình Ly Nguyệt sẽ lập tức dẫn Diệp Tiểu Thi về đảo để cô vĩnh viễn không phải phiền lòng vì những người đã từng làm tổn thương cô nữa.
Ở tập đoàn Cung Thị, trợ lý của Cung Dạ Tiêu mang tới cho anh danh sách xác nhận của thiệp mời gửi đi, tiệc cưới của anh lần này gồm hai trăm bàn, khách mời gồm các nhân vật của chính giới, doanh nhân, quân sự; đồng thời cũng có cả khách mời và bạn bè nước ngoài tới dự, vô cùng long trọng.
"Cung tổng, chín mươi phần trăm khách mời đều đã gửi thư trả lời, có một số khách mời vẫn còn đang liên lạc." Nhan Dương nghiêm túc báo cáo công việc.
Cung Dạ Tiêu gật đầu: "Ừ, chiều hãy để người của công ty tiệc cưới tới đây một lát."
"Vâng! Tôi lập tức đi hẹn gặp! Cung tổng, chúc mừng anh."
"Cám ơn!" Tâm trạng của Cung Dạ Tiêu lúc này rất vui, anh sắp sửa được làm chú rể, người khác mắc phải chứng sợ kết hôn còn anh thì hoàn toàn không.
Vì anh đợi ngày cưới người con gái này từ rất lâu rồi.
Nhà họ Tịch.
Trình Ly Nguyệt ngồi xe của vệ sĩ tới nhà họ Tịch mà không báo trước, cô biết mẹ cô bình thường đều ở nhà, vốn dĩ cô định đi mua sắm nhưng đột nhiên thuận đường nên tới chỗ mẹ.
Trình Ly Nguyệt bấm chuông, một lát sau mới nhìn thấy người giúp việc của nhà họ Tịch đi ra: "Tiểu thư, cô về rồi sao?"
"Mẹ tôi có nhà không?"
"Phu nhân đang ở bệnh viện!" Người giúp việc này là một người lớn tuổi, bà ấy cũng thành thực nói.
Trình Ly Nguyệt giật mình: "Mẹ tôi sao vậy?"
"Lão phu nhân không sao cả, bà chỉ tới bệnh viện để thử thuốc, cần ở lại viện để quan sát."
“Mẹ tôi thử thuốc gì?"
Người giúp việc lớn tuổi nói: "Chính là loại thuốc mới mà bác sĩ mới nghiên cứu ra, phu nhân đích thân thử thuốc là muốn sau này tiểu thư không còn đau khổ vì mất trí nữa."
"Mẹ tôi nằm viện bao lâu rồi?"
"Sắp một tháng rồi!"
Trình Ly Nguyệt mắt ngân ngấn lệ, cô quay lại nói vội với vệ sĩ: "Chúng ta tới bệnh viện Hoàng Gia một chuyến."
Trình Ly Nguyệt vội vàng tới bệnh viện Hoàng Gia, trên đường tâm trạng cô vô cùng căng thẳng, mẹ cô lại giấu cô đi thử thuốc? Thật nguy hiểm, sao cô có thể để mẹ mình mạo hiểm như vậy được?
Trong bệnh viện Hoàng Gia, Trình Ly Nguyệt được y tá dẫn tới phòng bệnh của Tịch phu nhân, cô gõ cửa thì thấy người giúp việc bên cạnh mẹ mình ra mở cửa.
"Tiểu thư? Sao cô lại tới đây?" Người giúp việc nhìn thấy cô có phần ngạc nhiên.
"Mẹ tôi đâu?" Trình Ly Nguyệt lo lắng hỏi.
"Phu nhân đang xem tin tức."
Trình Ly Nguyệt bước vội vào thì thấy mẹ mình đang ngồi trên sofa xem tin tức, nhưng thể một thời gian không gặp bà đã gầy đi nhiều.
"Mẹ!" Trình Ly Nguyệt ngồi xuống bên cạnh bà.
"Ly Nguyệt! Con tới rồi sao!" Tịch phu nhân mỉm cười dịu dàng.
"Mẹ, sao mẹ lại làm vậy?" Trình Ly Nguyệt bật khóc.
Tịch phu nhân mỉm cười vuốt tóc cô nói: "Khóc gì chứ! Mẹ rất khỏe, mọi chuyện đều thuận lợi, con đừng lo lắng."
Trình Ly Nguyệt biết rằng mẹ mình làm vậy là vì cô, bà đang dùng tính mạng của mình để mạo hiểm thay cô, cô xúc động ôm chầm lấy mẹ: "Mẹ, con không cho phép mẹ làm vậy!"
Tịch phu nhân phải mất một lúc mới có thể khuyên được Trình Ly Nguyệt, bà an ủi cô, cũng bảo bác sĩ nói lại tình hình thử thuốc thời gian gần đây của bà cho cô nghe, lời của bác sĩ nói khiến Trình Ly Nguyệt yên tâm hơn.
Tinh thần của Tịch phu nhân bây giờ rất tốt vì thuốc có tác dụng, đợi bà uống xong liệu trình lần này nếu như không có phản ứng gì xấu, Trình Ly Nguyệt sẽ có thể uống, nói không chừng có thể tìm lại ký ức trước đây.
Những ký ức đó quá quý già đối với Trình Ly Nguyệt.
Mặc dù hiện tại tình cảm của Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu vẫn vô cùng ân ái mặn nồng nhưng những kí ức trước đây là vô cùng quý giá, bà hi vọng con gái mình có thể tìm lại được.
Buổi chiều Trình Ly Nguyệt gọi điện cho Cung Dạ Tiêu, Cung Dạ Tiêu nghe nói về việc này cũng lập tức từ công ty chạy tới. Anh cũng vô cùng ngạc nhiên, Tịch phu nhân là một người mẹ vĩ đại. Cũng chỉ có mẹ mới có thể dành cho con mình tình yêu vô bờ bến tới vậy. Khi Cung Dạ Tiêu tới nơi đã thấy mắt Trình Ly Nguyệt sưng mọng, đỏ hoe vì khóc, thương cô anh vội ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô. Sau khi thăm hỏi Tịch phu nhân, Cung Dạ Tiêu liền tới gặp bác sĩ điều trị để trao đổi.
Lúc này, bác sĩ cũng nói lại một lượt tình hình điều trị gần đây.
Cung Dạ Tiêu cũng vô cùng vui mừng, nếu như loại thuốc này thực sự có thể chữa trị chứng mất trí di truyền này thì đúng là một việc tốt, vì nếu như là bệnh di truyền cho con gái thì anh cũng lo con gái anh sẽ gặp phải tình trạng tương tự.
Trình Ly Nguyệt định buổi tối ở lại với ăn tối với Tịch phu nhân xong mới về, Tịch phu nhân nhận được điện thoại của Tịch Phong Hàn, nói họ đang ở đây, Tịch Phong Hàn cũng bớt thời gian để tới bệnh viện, anh còn gọi cả Chiến Tây Dương đi cùng, cả nhà dùng bữa ở nhà hàng gần bệnh viện.
Cả nhà hàng đều được họ bao, ngoài nhóm người Tịch Phong Hàn ra thì chỉ còn mười mấy vệ sĩ đi cùng anh dùng bữa tại đây.
Trên bàn ăn, Tịch phu nhân bất giác lại nhắc tới chuyện hôn nhân của Tịch Phong Hàn, đại khái đây là tâm nguyện lớn nhất của người làm mẹ, tuổi tác của Tịch Phong Hàn cũng không thể cứ kéo dài mãi được, anh đã ba mươi mốt rồi, đã tới lúc lấy vợ sinh con.
Chiến Tây Dương ngồi cạnh thầm bịt miệng cười nhưng bị Tịch phu nhân nhìn thấy, bà lập tức liếc qua: "Tây Dương, con cũng đừng cười, ba con lớn tuổi rồi, con cũng nhanh chóng lên."
"Cô, cô nói anh ấy thì cứ nói đi! Sao lại kéo sang con làm chi?" Chiến Tây Dương bật cười, Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu cũng mỉm cười, Trình Ly Nguyệt cũng rất lo cho anh mình, thân phận như anh ấy khi bận rồi thì hẹn hò yêu đương cũng là điều xa xỉ, hơn nữa vợ của anh cũng nhất định phải chọn người có gia cảnh, thân thế và học vấn.
Một cô gái bình thường thực sự không dám ngồi vào vị trí đệ nhất phu nhân.
Đương nhiên cô cũng tin có rất nhiều cô gái thích anh mình, nhưng hiện tại phải xem suy nghĩ của anh ra sao.
"Anh, mẹ đã sốt ruột vậy rồi, anh cũng nên lập gia đình thôi." Trình Ly Nguyệt mỉm cười nói với Tịch Phong Hàn.
Tịch Phong Hàn biết người nhà đều đang lo lắng cho việc hôn sự của anh, thậm chí tới các lãnh đạo cao cấp của chính giới của thường xuyên nói đùa với anh về việc này, vì lần nào anh đi thăm các nước khác, bên cạnh tổng thống của các nước bạn đều có phu nhân đi cùng, còn anh chỉ có một mình.
"Vâng, nếu có cô gái nào tốt con sẽ suy nghĩ." Tịch Phong Hàn đáp.
"Hai ngày trước mẹ có gặp Bùi lão phu nhân, bà ấy có nhắc với mẹ về cháu gái nội của mình, nghe nói một lần con ra nước ngoài còn cho cô bé đó đi nhờ máy bay, cô bé đó thế nào? Có được hay không?" Tịch phu nhân rất quan tâm.
Tịch Phong Hàn hơi nhíu mày: "Cô ấy không thích hợp với con."
"Mặc dù con là tổng thống nhưng cũng đừng đòi hỏi cao quá, trên thế gian này làm gì có thích hợp hay không thích hợp, chỉ cần chung sống ấm êm bên nhau sẽ là thích hợp." Tịch phu nhân nói.
Chiến Tây Dương ngồi bên cười khoái chí, việc giục kết hôn này có anh trai ở trên, anh thường có thể tránh bị người lớn càm ràm, Tịch Phong Hàn phải đi đầu chịu trận, trở thành đối tượng càm ràm của người lớn trong nhà.
Sau khi ăn xong, Chiến Dương Tây đưa Tịch phu nhân về bệnh viện, Tịch Phong Hàn buổi tối còn có việc phải xử lý nên được đoàn xe đưa đi, Cung Dạ Tiêu dắt tay Trình Ly Nguyệt đi về phía đoàn xe của mình.
Ngồi vào trong xe, Cung Dạ Tiêu thân mật ôm cô vào lòng, hy vọng nói: "Hy vọng thuốc lần này có thể thành công, như thế em sẽ có thể nhớ lại mọi việc trước đây của chúng ta."
"Vâng! Em cũng mong vậy." Trình Ly Nguyệt gật đầu, cô cũng hy vọng thuốc có tác dụng và cơ thể của mẹ cũng không xuất hiện bất cứ tình trạng xấu nào.
"Tối mai có một bữa tiệc vô cùng quan trọng, em có muốn cùng anh tham gia không?" Cung Dạ Tiêu cúi đầu hỏi cô.
Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh: "Ngoài em ra anh còn định mời cô gái nào khác đi cùng anh?"
Cung Dạ Tiêu lập tức nở nụ cười "nể" vợ: "Không dám!"
Trình Ly Nguyệt bật cười, vô cùng hài lòng với câu trả lời của anh.
Khi về tới nơi, dinh thự vô cùng yên tĩnh, hai nhóc con đã ngủ cả rồi, có vợ chồng Hạ Hầu Lâm chăm sóc cẩn thận Trình Ly Nguyệt cũng có không gian riêng của mình.
Chắc tại vì họ bỏ lỡ mất đứa cháu đầu tiên nên tới đứa cháu thứ hai, họ vô cùng tận tâm tận sức, chỉ muốn ôm cháu từ sáng tới tối, cưng chiều rất mực, Cung Vũ Ninh cũng rất thích ở cùng với ông bà nội.
Trình Ly Nguyệt cũng đã khá mệt, cô tìm một bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, khi cô vừa cởi đồ, phòng tắm sau lưng đột ngột vang lên tiếng động, cô quanh đầu lại thì nhìn thấy Cung Dạ Tiêu bước vào phòng tắm, cô hơi bối rối, anh chỉ mặc một chiếc quần lót.
Mặc dù họ đã thân mật từ lâu nhưng nhìn nhau trong trạng thái thế này cô vẫn tỏ ra e thẹn như những cô gái mới lớn. Cung Dạ Tiêu thấy cô đang đứng trước gương buộc tóc liền vòng tay ôm lấy cô từ sau lưng và ngắm nhìn cô trong gương, mái tóc dài được cô buộc lên cao để lộ gương mặt trái xoan xinh đẹp, cho dù cô có trang điểm thành ra thế nào đi nữa trước mặt anh, anh cũng đều vô cùng yêu cô.
Sau quá trình tắm hai mươi phút, Trình Ly Nguyệt mặt đỏ bừng chạy ra ngoài, cô mặc một chiếc áo ngủ thoáng mát chui vào trong chăn, sau đó vài phút, anh quấn một chiếc khăn tắm bước ra, đôi mắt đen nhánh ướt át, nhưng không giấu nổi ánh sáng nơi đáy mắt.
Anh lập tức kéo chăn lên, cười khẽ: "Còn dám trốn? Trốn đi đâu chứ?"
Trong chăn vọng ra tiếng quở trách của Trình Ly Nguyệt sau đó là tiếng ư ư, rõ ràng cô đã bị anh hôn.
Hai giờ đồng hồ xong trong phòng mới hoàn toàn yên tĩnh, dưới ánh đèn dịu nhẹ, Trình Ly Nguyệt mệt lử và ngủ luôn, sau lưng, anh vẫn lưu luyến hôn nhẹ lên tóc cô.
Sáng sớm. Hôm nay là cuối tuần, Cung Vũ Trạch cũng ở nhà, có điều cậu nhóc không phải là người ham chơi, cậu bây giờ đã bắt đầu luyện piano, hội họa và còn tập viết chữ.