Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 588

Cô và Lam Ca không phải tình nhân! Lam Ca lo lắng cô sẽ nói thật liền chớp mắt nói với cô: "Có quà lẽ nào lại không vui? Mở ra xem là thứ gì."

Diệp Tiểu Thi đành mím môi, mặc nhận, cô bóc quà ra xem, đó là hai bông hồng thủy tinh màu xanh lam rất đẹp, đối với các cô gái món quà này tuy không đắt tiền nhưng lại rất được yêu thích.

"Đẹp quá!" Diệp Tiểu Thi thực sự rất thích.

Ăn cơm xong đã là chín giờ, hai người cùng trở về phòng khách sạn, phòng tổng thống vô cùng sang trọng, Lam Ca nhường phòng ngủ chính cho Diệp Tiểu Thi, còn anh dùng phòng khách.

Diệp Tiểu Thi học về ngành quản lý khách sạn, trước đây cô đều là người phục vụ khách hàng, bây giờ cuối cùng cũng được vào khách sạn với tư cách khách hàng, cảm giác này có phần phức tạp. Diệp Tiểu Thi đứng trên ban công ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố ở bên ngoài cửa sổ, gió đêm mát lạnh thổi qua, tận hưởng không khí yên tĩnh.

Lam Ca là một người yêu thích sạch sẽ, hôm nay anh lái xe cả ngày vì thế việc đầu tiên khi về tới phòng khách để tắm.

Khi anh vừa về lại phòng tưởng rằng Diệp Tiểu Thi cũng về phòng rồi nên anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước ra.

Anh tới tủ lạnh lấy một bình nước lạnh để uống, vừa bước ra thì Diệp Tiểu Thi cũng từ ban công bước vào, bắt gặp anh trong bộ dạng đó.

Diệp Tiểu Thi giật mình vội quay lưng lại: "Anh... sao anh không mặc đồ!"

"Được rồi, em đừng quay đầu lại, anh lấy một chai nước lạnh xong sẽ về phòng liền." Lam Ca không ngờ lại làm cô sợ hãi tới vậy, anh vội vàng lên tiếng.

Diệp Tiểu Thi đương nhiên không dám quay đầu lại, đây là lần đầu tiên cô nhìn cơ thể đàn ông trong khoảng cách gần tới vậy, mặc dù vóc dáng của Lam Ca không có gì phải chê nhưng cô cũng không dám nhìn.

Lam Ca lấy một bình nước lạnh xong liền nhìn cô gái đang quay lưng lại với anh cười nói: "Được rồi, anh về phòng đây, chúc ngủ ngon."

Diệp Tiểu Thi cũng vội vã chạy về phòng nhưng trong đầu vẫn toàn là hình ảnh Lam Ca lúc nãy, không ngờ khi anh mặc đồ dáng người cao gầy rất chuẩn, cởi đồ ra cơ bắp rất rõ rệt, đúng là vóc dáng hoàn mỹ hơn cả người mẫu nam trên bìa tạp chí.

Diệp Tiểu Thi vội lắc đầu, không cho phép mình có những suy nghĩ háo sắc tới vậy, sao cô lại cảm thấy đẹp chứ?

Thở phào một hơi, Diệp Tiểu Thi bước vào trong phòng tắm, sau khi tắm xong bước ra, cô liền thư giãn tận hưởng cảnh đêm yên tĩnh, cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ bước ra ban công, tay chống cằm nhìn những tòa nhà rực rỡ ánh đèn, những con phố nhấp nháy đèn led, cảm giác cả thành phố chìm ngập trong không khí thảnh thơi, khiến tư tưởng của cô cũng trở lên nhẹ nhàng, đúng lúc này cô nghe thấy một giọng nam trầm gợi cảm chào cô từ phía bên cạnh: "Hi!"

Diệp Tiểu Thi quay đầu lại liền tròn mắt ngạc nhiên, thì ra ban công của phòng ngủ chính và của phòng Lam Ca là liền nhau, lúc này anh đã mặc một chiếc áo ngủ tơ lụa màu đen, tay cầm một ly vang đỏ, cũng không biết đã đứng ngoài này bao lâu rồi.

Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh sao và ánh đèn thành phố chiếu lên người anh khiến Diệp Tiểu Thi liên tưởng tới những bá tước ma cà rồng quý tộc trong ống kính điện ảnh. Lúc này đôi mắt xanh biếc hút hồn của Lam Ca mỉm cười vô cùng quyến rũ.

Trái tim Diệp Tiểu Thi đập thình thịch không ngừng, mặt cô đỏ bừng, nói với anh: "Em... em đi ngủ trước."

"Đừng đi, nói chuyện với anh một lại." Lam Ca gọi cô lại, anh cũng không ngủ được.

Diệp Tiểu Thi dừng lại, nhưng ánh mắt không dám nhìn lung tung, Lam Ca cũng không biết có phải cố tình hay không, áo ngủ của anh mặc rất xộc xệch, để lộ cả vùng cơ ngực rất bắt mắt, khiến cô cảm thấy mặt đỏ bừng.

"Nói... nói gì thế!" Đầu óc Diệp Tiểu Thi trống rỗng, căn bản không biết nên nói gì.

"Nói về cuộc sống của em trước đây, anh có rất nhiều điều không hiểu về em, trước đây anh từng tới nhà ông em để tìm em, sao em lại dọn đi."

"Vâng, vì để thuận tiện cho công việc nên em dọn đi." Diệp Tiểu Thi trả lời.

"Ờ! Vậy em còn người thân nào khác không?"

Diệp Tiểu Thi nghĩ ngợi, cô còn một vài người họ hàng xa nhưng cô không liên hệ với họ, cô gật đầu: "Có, nhưng đã không còn liên lạc."

Trái tim Lam Ca nhói đau, cảm thấy thương cô.

"Em yên tâm, cuộc sống sau này của em, anh sẽ chịu trách nhiệm tới cùng." Lam Ca kiên định và nghiêm túc trả lời cô.

Câu nói này giống như một tảng đá nặng đè xuống tim cô, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Chịu trách nhiệm tới cùng?"

Câu nói này khiến cô mơ hồ, sao lại chịu trách nhiệm tới cùng?

Lam Ca cao lớn hơi cúi xuống, hai cánh tay chống lên lan can, ghé sát lại gần cô thêm một chút: "Tiểu Thi, em có muốn gả cho anh không?"

Trái tim Diệp Tiểu Thi đập mạnh một tiếng, cô tròn mắt nhìn anh chàng người lai tuấn tú như một vị hoàng tử này, cô thực sự có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới việc này. Lúc này nhìn gương mặt đấy trong lòng cô bất giác nảy sinh cảm giác tự ti, cô chỉ là một cô gái bình thường, còn anh thân phận cao quý, cô có thể gả cho anh sao?

Mỗi người đều có giới hạn tưởng tượng về tương lai của mình, Diệp Tiểu Thi cũng vậy, giấc mơ lớn nhất của cô là tìm một người yêu thương cô, sống một cuộc sống bình dị, gia đình yên ấm với hai đứa con, hai vợ chồng cùng nhau phấn đấu tới già.

Nhưng bây giờ, lựa chọn bày ra trước mặt cô khiến cô rất bất ngờ, khiến cô phá vỡ những khao khát về tương lai trước đây của mình, ai nấy khi đối mặt với tình yêu đều cẩn trọng, cảnh giác, chỉ sợ bị lừa dối, không dám nhẹ dạ cả tin trao trái tim mình cho người khác.

Lam Ca thấy cô do dự, trầm ngâm, ánh mắt anh thoáng vẻ hụt hẫng nhưng rất nhanh anh liền mỉm cười: "Không vội, việc này em có thể suy nghĩ thêm."

Diệp Tiểu Thi thở phào gật đầu: "Được, em sẽ suy nghĩ."

Nếu như bên cạnh còn có người con gái khác nghe được câu này chắc chắn sẽ tức phát điên, người đàn ông hoàn mỹ như vậy cô còn suy nghĩ gì chứ? Đổi là người khác, nhào tới chắc vẫn còn chê chậm.

Diệp Tiểu Thi quay người bước vào trong phòng, kéo chăn nằm xuống, nhưng trong đầu vẫn là ánh mắt sâu thẳm của Lam Ca ban nãy và cả câu nói của anh: "Tiểu Thi, em có muốn gả cho anh không?"

Diệp Tiểu Thi tâm trạng rối bời, không phải cô làm cao mà là cô sợ.

Cô cứ suy nghĩ vẩn vơ như vậy cho tới khi mơ màng ngủ mất.

Sáng sớm.

Chuông báo thức cài đặt trong điện thoại vang lên, cố gắng gượng mở mắt, khi vừa hé mắt liền bị ánh nắng ban mai rực rỡ ngoài rèm cửa lôi cuốn, cô hất chăn ra bước xuống giường, kéo áo ngủ đứng ở ban công.

Cô đưa mắt nhìn sang ban công bên Lam Ca, thầm nghĩ anh đã dậy chưa?

Suy nghĩ của cô vừa mới xuất hiện trong đầu liền nhìn thấy ở ban công bên cạnh có một bóng người uể oải bước ra.